Bà Ôn không ngờ cháu trai lại tốt bụng đến thế.
Bà trái lại chỉ nghe cháu trai nói đơn giản qua rằng đứa bé này không ba không mẹ, chỉ có một mình, rất đáng thương.
"Con cho rằng mình xong đời rồi, nhưng con lại gặp được anh trai. Bà nội, sau này con sẽ báo đáp anh trai!" Thiết Tỏa kêu quen rồi, biết rõ Ôn Độ nhỏ tuổi hơn cậu ta nhưng cậu ta vẫn gọi anh mỗi ngày.
Bà Ôn nói: "Đứa nhỏ này thật lắm trò, anh trai con mang con về cũng không phải để con báo đáp nó. Sự báo đáp tốt nhất của con cho nó chính là sau này sống tốt hơn, gặp được đứa bé tốt nào đó cũng giúp đỡ một tay, kéo nó lên, đây chính là ý nghĩa hôm nay anh trai con đã vực con dậy."
Hai mắt Thiết Tỏa đỏ lên, dùng sức gật đầu nói: "Con biết rồi, sau này con nhất định sẽ làm như vậy."
"Anh trai con có từng chịu tủi thân không?" Trước đó bà Ôn ngại hỏi.
Bà biết mặc kệ mình hỏi thế nào, đứa nhỏ này cũng sẽ không chịu nói.
Hôm nay bầu không khí đến mức này, bà hỏi như vậy, Thiết Tỏa nhất định sẽ nói.
Vừa vặn bọn họ đi tới công trình trước đó của Hoàng Lập Đạt, Thiết Tỏa mím môi, nhỏ giọng nói: "Bà nội, con nói với bà, bà tuyệt đối đừng để anh trai con biết là con nói cho bà biết nhé. Trong lòng bà hiểu rõ là được."
"Bà không nói."
Bà Ôn nhất định sẽ không nói thẳng với cháu trai, đây không phải là bán đứng trẻ con người ta sao?
Bà sẽ không làm ra loại chuyện này.
Thật ra Thiết Tỏa rất khó xử.
Nhưng anh trai cậu ta lúc trước không dặn cậu ta là không được nói nên hẳn là bà Ôn cũng có thể được biết những chuyện này.
Lúc này cậu ta mới dám nói với bà Ôn.
"Lúc đầu anh trai con gây dựng sự nghiệp rất khó khăn. Có một người nhà giàu coi trọng công việc của anh trai con, Muốn cướp nó đi."
Bà Ôn nghe đến đó, sắc mặt nhất thời sa sầm.
"Sau đó anh trai con dùng chút thủ đoạn khiến thằng nhóc kia phải chịu một khoản thua thiệt lớn. Không bao lâu sau mẹ của thằng nhóc đó bị phát hiện tham ô, cách đây không lâu vừa mới bị xử bắn."
"Lúc ấy chuyện này ầm ĩ rất rầm rộ, thằng nhóc kia mất kẻ giật dây nên cũng không dám đến cướp công việc trong tay anh trai con nữa. Càng về sau, sự nghiệp của anh trai con khởi sắc, cũng không còn bất kỳ vấn đề nào khác."
Thiết Tỏa nói xong bèn dùng ánh mắt trông mong nhìn bà Ôn.
Bà Ôn biết chuyện này không đơn giản như những gì đứa bé này kể.
Đứa nhỏ này không nói trong đó chấn động lòng người thế nào và cách mà Tiểu Độ xử lý chuyện này ra sao, toàn bộ chỉ là nói sơ lược.
Bà Ôn biết có chuyện như vậy, cũng biết nó đã kết thúc mà cháu bà không sao.
Nên bà sẽ không đặt chuyện này trong lòng nữa.
Chẳng qua buổi tối lúc trở về, bà cố ý đến chợ mua gà vịt thịt cá.
Nhớ đến lúc cháu trai còn bé đã thèm nhỏ dãi trước thịt kho tàu của nhà người ta, ngủ không yên nên bà cố ý xuống Bếp nấu một chút cho cháu trai.
Ôn Độ trở về, nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn bèn kinh ngạc hỏi: "Bà nội, hôm nay là ngày gì vậy? Sao lại làm nhiều món ngon như thế?"
"Bà định ngày mai về lại Hương Thành, ở bên đó vài ngày rồi sẽ đưa Oanh Oanh về."
Tính toán thời gian, bọn họ cũng đã đến đây gần hai tháng rồi.
Nếu không quay về sẽ không kịp khai giảng.
Trong khoảng thời gian này Ôn Độ bề bộn nhiều việc, không ngờ chưa được bao lâu mà bà nội và em gái đã phải trở về rồi.
"Con còn chưa chơi với hai người được mấy ngày tử tế." Trong lòng Ôn Độ có chút áy náy.