"Được, bà sẽ cho người đi làm."
Lúc bà Ôn bảo người ta đi may quần áo mà tim cũng đều rỉ máu.
Tuổi tác của những người phụ nữ làm bánh bao đều không tính là quá lớn nhưng ai nấy cũng đều trung thực, thoạt nhìn sạch sẽ.
Trong nhà đều là người đã quen làm việc, hầu như ai cũng biết làm bánh bao.
Bà Ôn chỉ cần điều chỉnh nhân bánh, chuyện còn lại không cần bà phụ trách nữa.
Đến ngày khai trương.
Tư Đồ Quang Diệu dẫn vệ sĩ đến ủng hộ, anh ấy học theo tập tục bên Hương Thành, cố ý tặng không ít lẵng hoa.
Pháo nổ ngoài cửa.
Lại nhìn hai hàng lẵng hoa vô cùng đồ sộ kia, rất khó để người đi đường đi ngang qua không chú ý tới cửa hàng mới mở này.
"Mọi người thấy không? Phía trước bên kia mới mở một cửa hàng, một bên bán bánh bao, một bên lại bán mấy loại bánh ngọt nhỏ thế này. Trông cũng đẹp lắm, nhưng không biết mùi vị thế nào nhỉ?"
Có người đã từng ăn bánh bao bà Ôn làm, ngày khai trương nhìn thấy bà Ôn đã lâu không gặp bèn lập tức xen vào nói: "Bánh ngọt nhà bọn họ có ngon hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết bánh bao của bà chủ đó làm ra có hương vị rất tuyệt vời. Trong khoảng thời gian này phỏng chừng là vì bà ấy bận rộn mở cửa hàng nên không có thời gian bày sạp. Tôi rất muốn ăn bánh bao nhân bắp cải nhà bọn họ, cũng đã bảo vợ tôi thử làm một chút, tuy rằng bánh bao nhân bắp cải đó cũng rất ngon nhưng vẫn không ngon bằng người ta làm."
"Tôi cũng muốn ăn bánh bao nhà bọn họ. Cũng không biết sau này bà ấy còn có thể tạo ra nhiều loại mới nữa không."
"Chắc là có nhỉ? Nếu không mở cửa hàng mà chỉ kinh doanh hai loại bánh bao, ăn lâu chẳng phải sẽ ngán sao?"
"Hôm nay khai trương không biết có thể ăn bánh bao được không."
"Cùng qua đó xem đi."
Những người còn do dự lúc đầu đã mang theo lòng hiếu kỳ sau khi nghe đám đông xung quanh thảo luận, định đi xem cửa hàng bánh bao này ngon thế nào.
"Bà chủ, cho ba cái bánh bao."
"Bà chủ, hai cái bánh bao."
Người mua bánh bao không hề ít.
Vị khách đầu tiên ăn một miếng bánh bao, hài nói: "Bà chủ, hai tháng nay bà đi đâu vậy, bà không biết hai tháng nay tôi đã ăn gì đâu."
"Bận mở cửa hàng nên không có thời gian bày sạp ấy mà."
Bà Ôn thấy được không ít gương mặt quen thuộc, nghe thấy người ta hỏi, bà bèn cười giải thích.
Hết vòng này đến vòng khác.
Các vị khách lần lượt bước vào từng người một.
Không ít người ra ra vào vào.
Cũng có rất nhiều người không ăn ở trong cửa hàng mà trực tiếp mua bánh bao mang đi.
Trái lại bánh ngọt bên cạnh không ai thèm hỏi thăm tới.
Ôn Oanh gục xuống bàn nhìn khách khứa bên cạnh rầm rộ rồi lại nhìn bên phía mình có thể giăng lưới bắt gà.
Nhưng trong lòng không hề ghen tỵ chút nào.
Bà nội nhìn thấy cháu gái ỉu xìu nằm bò trên bàn, ít nhiều gì cũng thấy hơi đau lòng.
Sáng sớm cháu gái dậy sớm, tốn không ít tâm tư làm ra bánh ngọt để bày ở đó.
Nhưng vẫn không có ai đến hỏi thăm.
Bà nội định khuyên cháu gái từ bỏ.
"Oanh Oanh..."