Ôn Oanh nghiêm túc ôn tập bài tập, không hề biết bánh ngọt nhỏ của cô bé đã gây ra náo động cỡ nào bên trong một công viên nào đó ở Bình Thành.
"Đây có phải là thứ mà chúng ta nhìn thấy người phương Tây thích ăn trong TV không? Không ngờ lại còn ngon như vậy!"
Một nam thanh niên mặc áo sơ mi hoa quần ống loe sấy kiểu tóc sư tử nhìn chằm chằm chiếc bánh ngọt xinh đẹp trên bàn đá bằng hai mắt đang phát sáng.
Người đẹp thời thượng kia đắc ý nói: "Đúng là nó! Tôi nghe cô chủ nhỏ nói tay nghề này là học theo đầu bếp cao cấp ở Hương Thành, đừng nói ở Tứ Cửu Thành chúng ta, ngay cả ở Hoa Thành cũng không tìm được một cửa hàng có gu tốt như vậy đâu!”
"Ở Hoa quốc vẫn chưa có ai làm ra được chiếc bánh ngọt xinh đẹp và tinh xảo như vậy à?"
"Tất nhiên là không có."
Những nam nữ thanh niên ăn mặc thời trang này mang theo máy ghi âm trên vai, mỗi ngày phát những bài hát thịnh hành, chuyện thích làm nhất chính là làm theo trào lưu.
Cái gì phổ biến thì bọn họ sẽ làm cái đó.
Một đồng bánh ngọt căn bản không đủ phần.
Hai mươi mấy người trẻ tuổi chỉ có thể đi mua thêm.
Ôn Oanh vừa mới chuẩn bị xong sách giáo khoa ngữ văn, định nhận biết toàn bộ chữ trên đó thì bỗng nhiên có một nhóm nam nữ vô cùng thời thượng đi vào trong cửa hàng.
"Cô chủ, tôi muốn mua bánh ngọt!"
"Một đồng một đồng, xin hỏi anh muốn vị nào?"
Ôn Oanh lập tức tiến vào trạng thái, khép sách lại rồi đứng ở phía trước tủ trưng bày được chế tạo đặc biệt, mở cửa kính ra chỉ vào bánh ngọt trong đó, giải thích hương vị của bánh ngọt.
"Tôi muốn cái này và cái này!"
"Tôi muốn vị dâu tây này!"
Mọi người anh một lời tôi một câu làm Ôn Oanh đau hết cả đầu.
Cô bé rất muốn nói mọi người cứ từ từ, sao lại có nhiều người như vậy chứ?
Bà Ôn tiến lên, thuần thục đặt bánh ngọt vào trong hộp: "Cái này là của ai?"
"Của tôi!"
"Hai đồng!"
"Được, cô chủ cầm tiền đi!"
Có bà Ôn hỗ trợ, Ôn Oanh chỉ phụ trách thu tiền, không cần làm những chuyện khác.
Chờ đến khi những người này vừa đi, toàn bộ hàng tồn kho chuẩn bị trong cửa hàng hôm nay đều đã bán hết sạch. Ôn Oanh và bà Ôn hai mặt nhìn nhau: "Bà nội!"
Bà Ôn nghiêm mặt, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc, dù sao Ôn Oanh cũng không nhìn ra một chút tâm trạng nào. "Chúng ta kiếm được tiền rồi!"
"Ừ"
"Bán hết sạch toàn bộ bánh ngọt rồi!"
Lúc Ôn Oanh chiêu đãi khách không nói bánh ngọt mà là nói đồ ngọt, tráng miệng.
Cô bé cố tình nói như vậy.
Như vậy sẽ có vẻ thu hút hơn.
"Bà nội, bên kia buôn bán thế nào ạ?" Ôn Oanh cúi đầu nhìn túi vải nhỏ của mình, nhỏ giọng hỏi bà Ôn.
Đứa nhỏ ngốc này.
Chuyện kiếm được bao nhiêu tiền có thể nói ở đây sao?
Bà Ôn quặm mặt lại nói: "Không biết.”
Bà nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ đến ngây ngốc của cháu gái, lo lắng cô bé bị đả kích, trong lòng khổ sở nên lại nhỏ giọng nói: "Buổi tối trở về sẽ biết."
Hai mắt Ôn Oanh lại lập tức tỏa sáng.
"Vâng!"
Cô bé dùng sức gật đầu, lập tức thu dọn tủ trưng bày, dọn dẹp sạch sẽ bên trong rồi định đợi một lát nữa sẽ làm tiếp.
Vật liệu đã được chuẩn bị kỹ càng.
Rất nhiều thứ vô cùng đắt tiền, còn là mua từ Hương Thành.
Không tính phí vận chuyển thì cũng đã rất đắt rồi.
Ôn Oanh cảm thấy bán cục cưng trong nhà với giá một đồng thật sự không hề đắt.
Dù sao vật hiếm thì quý.
Ôn Oanh thu dọn xong cửa hàng bên này, lại ra phía sau làm bánh ngọt.
Rất nhiều công cụ đều là do Ôn Độ nhờ Luật Hạo Chi nhờ người khác mua được, như vậy mới có thể giúp Ôn Oanh không cần phải vất vả đến thế.