“Thiều Ngọc, cậu ở đây làm tượng đá à?”
Ôn Thiều Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn người đến, lầm bẩm nói: “Con gái tôi bị sốt cao ngất xỉu, giờ vẫn đang nằm bên trong.”
“Tôi cũng nghe rồi, con gái cậu bị bắt cóc mà vẫn có thể chạy thoát ra ngoài được. Mọi người đều nói, con gái nhà cậu không ngốc, thông minh lắm.” Người nói chuyện tên là Trần Tử.
Nhà lão Trần ở thôn bên cạnh, tên là Trần Bảo Dân, tên tục là Trần Tử. Lão Tứ có hai người con, con gái đầu lòng bằng tuổi Ôn Độ, con trai út bằng tuổi Ôn Oanh, hai đứa trẻ còn là bạn học cùng lớp.
Trần Tử và Ôn Thiều Ngọc là bạn học cùng lớp, nhưng sau này Trần Tử đi lính, còn Ôn Thiều Ngọc ở nhà phụ thuộc vào mẹ già, nổi tiếng là một kẻ vô tích sự trong thôn.
Nghe Trần Tử nói vậy, Ôn Thiều Ngọc rất bực bội.
“Ai là đứa ngốc chứ? Con gái Ôn Oanh của tôi thông minh hơn con trai cậu nhiều. Tiểu Kiện lần nào học cũng đứng chót lớp, còn con gái tôi ở mức trung bình.”
Nhắc đến thành tích học tập của con trai, Trần Tứ về nhà đã dùng chổi quất cho thằng bé một trận nhừ tử.
Mới học lớp một, bài kiểm tra 100 điểm mà nó cũng không đạt nổi điểm trung bình.
Giống như một thằng ngốc vậy.
Lớp nó chỉ có ba học sinh dưới 85 điểm. Con trai anh ấy đừng nói là 85, 60 điểm cũng không đạt được. Gần đây Trần Tử đi ra ngoài, bị rất nhiều người cười nhạo.
Ôn Thiều Ngọc nhắc đến chuyện này, trong lòng anh ấy lại tức anh ách.
“Con trai nhà tôi trưởng thành muộn, vài năm nữa sẽ ổn thôi. Tôi cũng không quản nó, đợi nó lớn lên hiểu chuyện hơn thì thành tích học tập sẽ tự khắc tiến bộ.” Trần Tứ giả vờ như không quan tâm.
Ôn Thiều Ngọc nói: “Vậy không phải năm sau con trai cậu sẽ bị lưu ban sao? Con trai cậu lớn như vậy rồi, đến lúc đó người ta lại bảo nó là thằng ngốc to xác.”
Thời điểm này, nếu học không tốt thì sẽ bị lưu ban.
Biệt danh của trẻ con có thể theo suốt cả đời. Biệt danh hay thì không sao, nhưng “thằng ngốc to xác” thì không phải là biệt danh hay.
Trần Tử: “...”
Anh ấy không nên lắm lời, thấy Ôn Thiều Ngọc ở đây còn tiến đến bắt chuyện.
“Sao cậu không ở trong phòng trông con mà lại ra đây ngồi?” Trần Tứ dứt khoát không thảo luận chuyện này với Ôn Thiều Ngọc nữa.
Ôn Thiều Ngọc, cái đồ ngốc này, thích nhất là nói những lời đâm vào tim người khác.
Nếu mà cãi nhau với Ôn Thiều Ngọc, có lẽ anh ấy sẽ bị tức giận đến chết mà không thể nào (bắt bẻ được lỗi gì của hắn. Dù sao, những gì Ôn Thiều Ngọc nói đều là sự thật.
“Trần Tử, cậu có biết chỗ nào đang cần người làm không?” Đầu óc Ôn Thiều Ngọc đôi khi cũng rất linh hoạt.
Câu hỏi của hắn khiến Trần Tử chợt nhớ ra một chuyện.
“Trạm máy móc nông nghiệp đang tuyển bảo vệ đấy! Cậu đi không?” Khi còn ở trong quân đội, Trần Tử đã học lái máy kéo và sửa xe. Sau khi xuất ngũ, anh ấy về làm lái xe cho Trạm máy móc nông nghiệp.
Mỗi tháng kiếm được ba mươi đồng, ngang với mức lương của công nhân viên chức ở thành phố.
Cho nên cuộc sống gia đình bọn họ cũng khá giả.
“Bảo vệ á?” Nghe nói đây là công việc của người có tuổi.
Ôn Thiều Ngọc thấy hơi mất mặt, không muốn đi lắm.
Trần Tứ nói: “Trước đây có một ông bảo vệ, nhưng hôm qua bị ngã, ngã đến mức không thể cử động được nữa. Bây giờ người ở Trạm máy móc nông nghiệp đang muốn tìm người thay thế. Mỗi tháng mười đồng, cậu đi không?”
Ôn Thiều Ngọc vừa nghe một tháng được mười đồng, đúng thật là quá tốt.
“Ban ngày cậu không cần phải ở đó suốt, buổi tối đến ngủ là được.” Trần Tử nghĩ chắc là Ôn Thiều Ngọc sẽ không đi đâu.