Tâm trạng của Ôn Oanh bỗng nhiên trở nên rất sa sút.
Tư Đồ Quang Diệu nhíu mày, trực giác nói cho anh ấy biết rằng cô bé ở trường học có vấn đề.
"Sao thế? Không thể nói với chú sao?" Tư Đồ Quang Diệu dừng lại, mở cửa xe, bảo cô bé lên xe.
Anh ấy không có ý định đưa cô bé về nhà, mà là đưa cô bé đi xem lá phong.
Lá phong mùa này rất đẹp.
Lúc này không có nhiều người ở đây.
Rất yên tĩnh.
Như chốn bồng lai tiên cảnh.
Tư Đồ Quang Diệu dẫn cô bé lên núi, không hề có ý ép cô bé nói.
Ôn Oanh không phải là một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Cô bé có chuyện gì cũng đều thói quen gánh vác một mình.
Nhưng bây giờ chú Tư Đồ phát hiện ra tâm trạng của cô bé không tốt, rất lo lắng cho cô bé, còn cố ý dẫn cô bé đến ngắm lá phong.
Cô bé chỉ biết có một số việc nếu như không nói ra thì người trong nhà sẽ không yên tâm.
"Các bạn học cười nhạo con không có mẹ." Giọng của Ôn Oanh rất nhỏ.
Nếu không phải Tư Đồ Quang Diệu vẫn luôn chú ý đến cô bé thì chắc chắn sẽ không để ý đến.
Anh ấy nhíu mày, nghĩ đến Ôn Thiều Ngọc đã nói qua chuyện của mình, sắc mặt nghiêm nghị nhìn cô bé: "Con cũng Muốn có mẹ sao?"
Ôn Oanh lắc đầu: "Con không muốn mẹ!"
Mẹ không thích cô bé, không thích anh trai, lại càng không thích ba, còn chán ghét bà nội.
Bà ta đã bỏ rơi bọn họ để có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Trong mơ, mẹ còn đối xử với anh trai như vậy, làm cho cô bé rất phẫn nộ.
Nếu cô bé gặp lại người phụ nữ đó, chắc chắn cô bé sẽ không nói với bà ta một câu nào.
Bước chân của Tư Đồ Quang Diệu dừng lại: "Vậy con khổ sở cái gì?"
"Bọn họ đều nói con đáng thương, con nói con không đáng thương, có rất nhiều người thích con, thế là bọn họ nói những đứa trẻ không có mẹ giống như cỏ dại, con chính là cỏ dại, sẽ không có ai thích con." Ôn Oanh vô cùng kích động.
Cô bé lớn tiếng nói với những người đó rằng không phải như vậy.
Không có mẹ thì cô bé vẫn còn có anh trai, bà nội, Chi Chi và ba, bây giờ lại có thêm chú Tư Đồ. Cô bé có rất nhiều người thích cô bé nhưng những người đó căn bản không tin.
Bọn họ không tin thì thôi, còn cùng nhau xa lánh cô bé.
Nhất là gần đây, những người đó còn nói ba cô bé cũng chạy theo người phụ nữ khác, không cần cô bé nữa, cô bé chỉ là sao chổi.
Ôn Oanh rất khó chịu.
Cô bé từng phủ nhận nhưng không ai chịu nghe, đều cảm thấy cô bé đang khoác lác.
Ôn Oanh cũng không muốn chơi với những người đó nữa.
Cho nên cô bé không có một người bạn nào ở trường.
"Có nhiều người thích con lắm."
Ôn Oanh mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Tư Đồ Quang Diệu: "Không nói đến người trong nhà, con đến Hương Thành ở trong nhà Chi Chi, người trong nhà Chi Chi cũng đều rất thích con, đặc biệt là chú đầu bếp trong nhà Chi Chi còn khen con thông minh, dạy con làm rất nhiều rất nhiều bánh ngọt đấy!"
Tư Đồ Quang Diệu xoa đầu cô bé: "Đúng vậy, Oanh Oanh rất đáng yêu, rất nhiều người đều thích Oanh Oanh."
"Chú."
"Ùm?"
"Chú có thể đừng nói chuyện này cho bà nội biết không ạ? Con sợ bà nội sẽ lo lắng cho con."
Ôn Oanh nhỏ giọng cầu xin.
Tư Đồ Quang Diệu không có cách từ chối lời cầu xin của một cô bé đáng yêu: "Vậy con định giải quyết chuyện này như thế nào?"
"Con muốn nhảy lớp."
Ôn Oanh nói năng rất có khí phách.
"Nhảy lớp?"
Đáy mắt Tư Đồ Quang Diệu lóe lên kinh ngạc.
"Con đã muốn nhảy lớp từ rất lâu rồi. Chỉ có tốt nghiệp sớm một chút thì con mới có thể kiếm tiền sớm hơn, vậy thì có thể kiếm lại vợ cho anh trai rồi."