"Đừng để mình bận rộn quá, tiền trong nhà còn kiếm không hết, anh phải có một kế hoạch cho cuộc sống của mình chứ không phải lung ta lung tung, đi đến đâu tính đến đó, sau này anh muốn trở thành người như thế nào, vì mục tiêu như thế nào mà cố gắng." Đã lâu bà Ôn không nhìn thấy con trai, bắt đầu giáo dục con trai.
Những người khác cũng đang nói chuyện.
Luật Hạo Chi, Ôn Độ và Tư Đồ Quang Diệu đang nói chuyện làm ăn.
Ôn Oanh thì thầm với Luật Cảnh Chi.
Ôn Thiều Ngọc nghe bà nói, nghiêm túc gật đầu: "Mẹ, con muốn hát, còn muốn làm diễn viên."
"Vậy thì làm thôi?" Giọng điệu của bà Ôn rất nhạt, giống như đây không phải là chuyện gì rất khó.
Dáng vẻ nhẹ như mây gió kia mang đến cho Ôn Thiều Ngọc dũng khí vô tận.
"Mẹ, mẹ không cảm thấy con không biết tự lượng sức mình sao?"
Ôn Thiều Ngọc hát bình thường, không biết sáng tác, cũng không biết soạn nhạc, thậm chí ngay cả khuông nhạc cũng
là mới học. Ca hát cũng không có kỹ thuật gì, hắn còn thua kém ca sĩ chuyên nghiệp nhiều lắm.
Nếu bàn về diễn xuất, hắn vẫn còn là người mới, không cân được vai diễn lớn.
Có người nói vì sau lưng hắn có người nâng đỡ, nếu không căn bản sẽ không nhận được kịch bản.
Mấy tháng nay Ôn Thiều Ngọc rất tự ti.
Hắn càng học thì càng tự ti, càng tự ti lại càng không có lòng tin.
Làm chuyện mình thích không vui vẻ như hắn tưởng tượng. Nhưng so với những thứ khác, hắn vẫn muốn làm cái nghề này hơn, hắn không phải trẻ con, cũng không phải một người hai mươi mấy tuổi vô liêm sỉ.
Ít nhiều gì vẫn trưởng thành một chút.
"Khi anh còn bé đi theo lão già kia học hát kinh kịch, lão già kia đã nói như thế nào?" Bà Ôn nhìn con trai, nỗi lo lắng trong đáy mắt bị che giấu ở nơi sâu nhất.
Ôn Thiều Ngọc nhớ lại tình huống lúc đó, nói: "Ông ấy nói con là đứa trẻ có thiên phú nhất mà ông ấy từng gặp, đáng tiếc hiện tại không thể lên sân khấu hát kinh kịch, nếu không con nhất định có thể trở thành diễn viên nổi tiếng."
"Chẳng qua là anh gặp được thời điểm tốt. Bây giờ đã có cơ hội mà người khác không có, tuổi tác thì tính là gì? Có thể diễn và hát đến già, hoàn cảnh lại tốt như vậy, anh sợ cái gì? Anh có nền tảng, không có kiến thức thì học, quay phim có thể vất vả như hát kinh kịch trên sân khấu sao?" Cuối cùng bà Ôn hỏi hắn.
Trái tim Ôn Thiều Ngọc đã ổn định.
Hắn vững vàng nói: "Không có!"
"Đã vậy rồi anh còn sợ cái gì?"
Bà Ôn nhìn con trai rồi thở dài trong lòng, hiếm khi không mắng hắn: "Hát kinh kịch chính là bỏ công mười năm dưới sân khấu vì một phút trên sân khấu. Mấy chục năm này, mỗi sáng sớm anh đều luyện giọng, anh kém người nào? Rõ ràng anh có ưu thế hơn so với người khác. Những người thành danh kia rất lâu về trước, họ đều đóng vai phụ."
Ôn Thiều Ngọc nghe được ba chữ đóng vai phụ, kinh ngạc nhìn bà Ôn: "Mẹ, mẹ còn biết đóng vai phụ à?”
"Anh lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này, sao mẹ không biết được?" Nhỡ đâu có chuyện gì cũng không đến mức hai mắt bị mù.
Ôn Thiều Ngọc cảm động.
"Mẹ, không ngờ mẹ lại thương con như vậy!"
"Nói nhảm, anh là một miếng thịt từ trên người mẹ rơi xuống, mẹ không thương anh, chẳng lẽ phải đi thương người khác?"
Bà Ôn tức giận trừng hắn: "Mẹ đã gửi một số đoạn băng anh hát cho chị gái của anh rồi. Đợi phim anh đóng có băng ghi hình, mẹ cũng sẽ gửi cho chị gái anh. Sau này anh phát đạt cũng đừng quên chị gái đã đối xử tốt với mình đấy."
Ôn Thiều Ngọc nghiêm túc gật đầu:
"Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ đối xử tốt với chị con."