Ôn Oanh cũng không biết có đủ hay không nhưng cô bé Muốn tiêu hết tiền, dùng toàn bộ để mua đồ cho cô cả.
Ăn cơm xong.
Luật Cảnh Chi về đến nhà, mở kho bạc nhỏ của mình ra xem bên trong có bao nhiêu tiền.
Lúc Luật Hạo Chi đi vào đã nhìn thấy cảnh tượng thế này.
"Em đang làm gì vậy?"
"Thiếu tiền.
Thái độ của Luật Cảnh Chi rất lạnh lùng, thậm chí cũng không ngẩng đầu lên.
Luật Hạo Chi cũng không thèm để ý, đi tới hỏi: "Anh hỏi này, em thiếu tiền làm gì? Muốn mua gì đó mà không đủ tiền à?"
"Vậy anh cho em một ít nhé?"
Tiền tiêu vặt của Luật Cảnh Chi không ít, chỗ cần tiêu tiền cũng không nhiều lắm, tất cả tiền đều để dành.
Rất khả quan.
Nhưng cậu bé muốn đưa tiền cho Ôn Oanh nên đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Luật Hạo Chi: "..."
"Em Muốn bao nhiêu?"
"Có bao nhiêu cho bấy nhiêu."
Ha!
Thằng nhóc này không hề khách sáo chút nào.
"Em cần nhiều tiền như vậy làm gì?" Luật Hạo Chi cảm thấy hành động của thằng nhóc này rất không bình thường.
Luật Hạo Chi lo lắng em trai bị lừa nên định theo dõi sát sao.
Em trai bị lừa tiền là chuyện nhỏ, nhưng nếu tạo thành thương tổn không thể đo lường được thì Luật Hạo Chi cũng không có chỗ để khóc.
Luật Cảnh Chi sẽ không giấu anh trai mình chuyện này.
"Oanh Oanh mang theo tất cả tiền tiêu vặt đến mua đồ cho cô cả, em cũng muốn mua chút gì đó cho cô cả của cậu ây."
Luật Hạo Chỉ nghe thấy xưng hô thân mật toát ra từ trong miệng em trai, muốn hộc máu.
Cô cả, gọi thân mật ghê.
Làm như người ta là cô của em vậy!
Đó là cô của em à?
Cậu ấy cố ý xuyên tạc lời nói của em trai, nhíu mày, biểu cảm hết sức nghiêm nghị hỏi: "Em muốn mua đồ cho cô cả? Tiểu Cảnh, em có biết tiền của em sẽ bị lãng phí không?"
Luật Cảnh Chi hỏi ngược lại: "Em không cần báo đáp, cô ấy có biết hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là vì cảm ơn."
Cảm ơn cô ấy đã đối xử với cả nhà Oanh Oanh tốt như thế!
"Cô sẽ ném quà đi, em đừng phí tâm nữa." Luật Hạo Chi nói xong bèn nhìn vào con ngươi khó chịu của em trai. Luật Cảnh Chi ghét bỏ nói: "Anh, chỉ số thông minh của anh bị chó ăn rồi à?"
Luật Hạo Chi: "...”
Tức giận.
Em trai càng lớn càng không dễ chơi.
Đùa một chút là muốn cắn lại.
Chậc!
"Nếu em không muốn trả tiền thì đừng ở đây làm chướng mắt." Lúc anh trai Luật Cảnh Chi ghét bỏ là sẽ không nể mặt lắm.
Luật Hạo Chi xoay người rời đi.
Không thèm cậu ấy ở đây thì cậu ấy sẽ không ở đây.
Có thể làm gì cậu ấy được chứ?
Không bao lâu sau, Luật Hạo Chi đã trở lại.
Cầm một xấp tiền trong tay ném thẳng tới trước mặt em trai: "Không đủ thì nói, cũng không nhất thiết phải mua hết tất cả trong một ngày. Hơn nữa em mua đồ xong còn phải xem xem nên đưa qua thế nào."
"Không phải anh có đội xe à?"
Giọng điệu đương nhiên của Luật Cảnh Chi khiến Luật Hạo Chi muốn hộc máu.
Em trai lớn rồi, ăn cây táo rào cây sung.
Muốn kéo về cũng không về được.
Thế nên mới tức giận.
Luật Cảnh Chi đếm tiền xong lại cất tiền anh trai đưa vào cặp sách, sau đó đặt cặp sách vào trong két sắt, còn không quên khóa két sắt lại.
Luật Hạo Chi: "...”
Rõ ràng tiền này là do cậu ấy cho.
Thế nhưng dáng dấp phòng trộm này của em trai là phòng ai đây?
"Anh trai, không phải ngay cả một chút tiền như vậy mà anh cũng không nỡ tiêu đó chứ. Người ta đã cứu mạng em đấy." Đột nhiên Luật Cảnh Chi lại nói một câu như vậy.
Đầu Luật Hạo Chi đầy dấu chấm hỏi.
Cậu ấy nghe thấy lời này sao lại khó chịu đến vậy chứ?
"Luật Cảnh Chi."
"Làm sao!"
"Em nói chuyện đàng hoàng lại cho anh."