Ôn Độ là người bình thường sao?
Không đâu.
Năm đó, cậu nghèo rớt mồng tơi, chỉ hận không thể cắt đôi từng xu ra để tiêu. Cho đến một lần, bị một tên trộm trộm mất năm xu, cậu đuổi theo tên trộm suốt mười con phố.
Cuối cùng, tên trộm mệt lử, quỳ rạp xuống đất khóc lóc, và trả lại năm xu cho cậu.
Ôn Độ không muốn gặp lại chuyện này nữa, nên đã trói tên trộm lại. Tay cầm gậy sắt, cậu hung hăng nhìn chằm chằm vào tên trộm, bắt tên trộm thực hiện cách ăn trộm đồ của người khác cho cậu xem.
Ôn Độ hành hạ người ta đến phát điên, tên đó đành phải truyền thụ lại bí thuật tổ truyền cho cậu.
Cậu nghĩ rất đơn giản.
Cậu nghèo như vậy, không nghĩ mọi cách để giữ lấy túi tiền của mình sao được?
Tên trộm vừa thực hiện xong một loạt động tác, vừa nói với Ôn Độ: “Chuyện này chỉ cần luyện tập là được, càng luyện càng thuần thục.”
Ôn Độ không ngờ rằng tên trộm còn giấu dao mà cậu không tài nào tìm thấy được, cậu cầm gậy đi tới, tên trộm ngoan ngoãn lấy ra tất cả dao lam giấu trên người cho Ôn Độ.
Ôn Độ hỏi tên trộm giấu dao lam bằng cách nào.
Tên trộm sợ cậu sẽ một gậy đánh chết gã ta, đành ngoan ngoãn khai báo với Ôn Độ, còn sợ Ôn Độ không hiểu, nên đã biểu diễn đi biểu diễn lại mấy lần.
Ôn Độ tuy đẹp nhưng lại rất cao, cau mày trông cũng rất đáng sợ.
Cậu dùng dụng cụ của tên trộm, thử làm một lần, sau đó nhìn tên trộm, hỏi: “Làm như vậy phải không?”
Tên trộm hoàn toàn choáng váng.
Gã ta vội vàng khuyên Ôn Độ: “Anh bạn à, hay là cậu theo chúng tôi đi! Tôi thấy cậu bây giờ lăn lộn cực khổ thế này, còn phải đi chuyển gạch ở công trường cũng không được bao nhiêu. Cậu theo chúng tôi, đảm bảo sau này cậu sẽ mặc đẹp. Cậu xem cậu có thiên phú thế này, hoàn toàn là sư tổ ban cho cơm ăn đó!”
được ăn heo, chuyển gạch ở
“Ăn cái đầu quỹ nhà mày!”
Ôn Độ cười lạnh.
Cậu học hết kỹ thuật của tên trộm, nhưng cũng không hề có ý định tha cho tên trộm. Cậu đưa tên trộm đến trước cửa đồn cảnh sát rồi tiêu sái rời đi.
Từ đó về sau, Ôn Độ lúc nào cũng mang theo dao bên người.
Sau khi trọng sinh cũng vậy.
Ôn Độ gục mặt xuống chiếc bàn nhỏ, quay đầu mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt nhọn hoắt của tên trộm, cậu cúi đầu tóm lấy tay tên trộm, lớn tiếng quát: “Ông đang sờ gì trên người tôi vậy?”
Tên trộm hoảng sợ đến mức run tay, vội vàng Muốn rút tay ra, nhưng sức lực của gã ta sao bằng được Ôn Độ, nên gã ta vội vã nói: “Tao có sờ mày đâu, đàn ông con trai tạo sờ mày làm gì? Mau buông tay tạo ra!”
“Tôi đã nhìn thấy từ lâu rồi, ông sờ tôi một lúc lâu.” Ôn Độ giơ tay kia ra, chỉ vào mấy chỗ: “Đây, đây, và đây nữa, ông đều sờ rồi!”
Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn thấy.
Có người nói: “Hay ông ta là ăn trộm?”
“Cháu cũng không biết, tóm lại ông ta cứ sờ mó lung tung trên người cháu. Cháu còn tưởng gặp ma nên hoảng hốt tỉnh dậy! Sau đó cháu nhìn ông ta một lúc lâu, ông ta vẫn còn sờ, cháu mới tóm lấy ông ta.’
99
Ôn Độ cố ý nói ngây, còn ghê tởm đẩy tên trộm sang một bên: “Ông mau tránh xa tôi ra, đừng lại đây sở tôi nữa. Con chó nhà tôi cũng không ghê tởm bằng ông. Nó không bao giờ đu.ng chạm lung tung vào người khác, cũng không chuyện với người khác.”
Tên trộm trong lòng chửi cha mắng mẹ mắng tổ tông mười tám đời nhà Ôn Độ, nhưng ngoài miệng lại không dám nói một lời.
“Mày đừng có mà nói bậy bạ.”
Gã ta nói xong đứng dậy định đi, không ngờ bị ai đó ngáng chân, ngã nhào ngay vào người một gã đàn ông to cao vạm vỡ. Người đàn ông ghét bỏ vươn tay, dùng lực đẩy tên trộm về chỗ bên cạnh Ôn Độ.