Đến khi cậu đi học mẫu giáo, ba cậu mới đi đăng ký kết hôn với người phụ nữ kia, tiện thể đăng ký hộ khẩu cho cậu.
“Cảm ơn anh.” Ôn Độ không thích nợ ân tình người khác, bèn lấy ra một quả trứng đưa cho Triệu Kiến Đông: “Em tên Ôn Độ, năm nay hai mươi tuổi.”
“Trông em trẻ quá nhỉ, không nói còn tưởng mới mười tám!” Triệu Kiến Đông nói to, vừa nói vừa đẩy quả trứng về: “Mau cất đi. Anh không thích ăn thứ này.”
Sao lại có người không thích ăn trứng cơ chứ?
“Do da em trắng thôi.”
Ôn Độ đã ngụy trang, khí thế cậu vẫn ở đó, nhìn cũng ra dáng ra vẻ.
Cậu nhét quả trứng vào tay Triệu Kiến Đông: “Vậy em cũng không ăn táo của anh nữa.”
Triệu Kiến Đông bật cười, thấy Ôn Độ có vẻ thú vị.
“Được rồi, vậy anh nhận. Nhưng mà thằng nhóc này lúc nãy cũng gan dạ thật, bọn kia có cả tổ chức. Bắt được một tên, những tên còn lại chắc chắn sẽ theo dõi em, tìm cơ hội trả thù. Nếu xuống xe đến nơi rồi, tuyệt đối đừng đến chỗ ít người.
“Thôi được rồi, nếu hai anh em mình xuống xe cùng một chỗ thì em đi theo anh. Nhìn cái dáng vẻ gầy nhom nhom của em là anh biết ngay nhà em không khá giả gì.”
Hồi nhỏ Triệu Kiến Đông hay đi lêu lổng ngoài đường, trải qua không ít chuyện, tầm nhìn không phải người bình thường nào cũng bì kịp.
Anh ấy thấy cậu nhóc Ôn Độ này khá hợp khẩu vị, chủ yếu là mắt sáng. Hơn nữa, anh ấy cảm thấy cậu nhóc này không phải người thường, có mưu trí, khiến người ta thích.
Ra ngoài, ai cũng là bạn bè, có thể giúp đỡ nhau thì nên giúp.
Chỉ trong vài câu chuyện, Ôn Độ đã quen thuộc với Triệu Kiến Đông. Lúc cậu muốn đi vệ sinh, Triệu Kiến Đông cũng đi theo, sợ cậu bị ai đó lừa gạt.
Những tên trộm kia muốn theo Ôn Độ và Triệu Kiến Đông đi tiếp về phía nam, nhưng địa bàn của chúng không ở đó nên đã xuống xe giữa đường.
“Bọn chúng đi rồi.”
Ôn Độ ngồi trên tàu, nhìn những tên trộm đang đứng trên sân ga, hung tợn nhìn chằm chằm vào cậu, nói với Triệu Kiến Đông một cách thản nhiên.
Triệu Kiến Đông nhìn thấy ánh mắt hung dữ của những tên trộm, nhíu mày lo lắng nói: “Em trai, bọn chó đẻ kia chắc chắn đã nhắm vào em rồi. Sau này em đi tàu hỏa phải cẩn thận hơn nhé.”
Ngón tay Ôn Độ khẽ động, lưỡi dao trên đầu ngón tay tỏa sáng lạnh lẽo, những tên trộm bên ngoài cũng nhìn thấy, đồng tử co lại nhìn Ôn Độ với vẻ kinh ngạc.
Bọn chúng không ngờ rằng cậu nhóc này lại là đồng nghiệp.
Hầu Tử rơi vào tay cậu cũng không oan uổng.
Nhưng mối thù này vẫn phải trả!
Bọn trộm quay lưng đi.
“Cảm ơn anh.” Ôn Độ Gọi một tiếng anh cả, cũng không hề cảm thấy áp lực.
Về mặt tâm lý, cậu còn trưởng thành hơn cả Triệu Kiến Đông.
Nhưng kiếp trước đã quá đắng cay, cậu muốn quên đi. Đã được tái sinh, vậy hãy bắt đầu lại, cậu chỉ mới mười hai tuổi, có thể xây dựng cuộc sống tốt đẹp hơn cho em gái.
Lại một ngày một đêm trôi qua.
Cuối cùng tàu cũng đến ga.
Ôn Độ bước xuống xe, sau lưng là Triệu Kiến Đông cao một mét chín. Triệu Kiến Đông vác hành lý, đứng đó trông như một tòa tháp sắt.
Ôn Độ tuy gầy nhưng cũng rất cao. Hai người đứng ở cửa ra ga xe lửa Sở Thành, có cảm giác bao quát cả bầu trời.
“Nơi quái quỷ này thật nóng.” Triệu Kiến Đông nói vậy, cởi áo khoác trên người, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ: “Nếu là ở Phụng Thiên của bọn anh, áo bông quần bông đều mặc kín mít.”
Ôn Độ không ngờ rằng Triệu Kiến Đông cũng đến Sở Thành để làm ăn.
“Anh định đi đâu?”
“Ôn Độ, em định đi đâu?”
Hai người cùng lên tiếng, Triệu Kiến Đông cười lớn nói: “Nếu em không có nơi nào để đi, thì đi theo anh. Chị gái anh theo chồng đến đây rồi. Anh đến nương tựa chị gái và anh rể. Anh rể tìm cho anh một công việc ở nhà máy, làm công việc chân tay. Nếu em không có chỗ ở, thì cứ đi theo anh trước đi.”
Ôn Độ đã làm giám đốc cả đời, gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, là một doanh nhân nổi tiếng đã được báo chí nhắc đến vô số lần.
Cậu không muốn kiếp này lại bắt đầu từ việc vác gạch.
“Anh, em cũng có người quen ở đây, em đi trước đây.”