"Cho một nửa, tiền còn lại đều là tiền dưỡng lão của tôi, chờ về sau tôi chết thì số này đều là tiền tang lễ của tôi, tôi tự mình mua vải vóc làm quần áo cũ, mua quan tài, căn bản không cần tới bọn họ.
“Bây giờ tôi coi như đã thấy rõ rồi, ai cũng nói nuôi con để dưỡng lão, nhưng tôi lúc này vẫn chưa già đến mức không thể động tay động chân mà mấy đứa con trai của tôi đã kỳ khôi đến thế." Bà Nghiêm nhắc tới các con của mình là lại thấy giận.
Bà ấy nhìn bà Ôn nói: "Số của bà vẫn còn tốt lắm, bà xem con trai bà tốt biết bao, người ta ai cũng nói con trai bà vô dụng, mấy năm trước bọn họ chê cười dữ dội cỡ nào mà bây giờ mặt đã vị vả vô cùng vang dội."
Bà Ôn hừ lạnh: "Tôi không muốn chấp nhặt với bọn họ."
"Mấy năm trước bà nói như vậy, tôi còn tưởng rằng bà chỉ đang ra vẻ kiên cường, cứ muốn khuyên bảo bà, về sau tôi mới biết được là trong lòng bà tự nắm chắc."
Trên mặt bà Ôn cười ha ha nhưng thật ra trong lòng lại đang suy nghĩ. Làm sao trong lòng bà dám nắm chắc chứ, lúc ấy trong lòng bà hoảng hốt vô cùng nhưng lại không muốn để người ngoài chê cười nên quả thật chính là đang ra vẻ kiên cường.
Ôn Thiều Ngọc có đức hạnh gì, bà hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Đó là con trai ruột của bà, một miếng thịt từ trên người bà rơi xuống. Con trai bà có đức hạnh gì mà bà còn có thể không biết sao?
"Miệng mọc trên người người khác, bọn họ muốn nói gì thì nói, tôi cũng không thay đổi được gì, hơn nữa cho dù bọn họ có nói thế nào, nói nhiều hơn đi nữa thì trên người tôi cũng sẽ không mất một miếng thịt nào cả"
Ngoài mặt bà Ôn không để lộ nhưng trong lòng lại cực kỳ đắc ý.
Hung hãng cho những người kia một cái tát vào mặt, trong lòng bà thật sự vô cùng sảng khoái.
Nói cho cùng vẫn là cháu trai của mình không chịu thua kém, có thể năng lực nên bà mới được nở mày nở mặt.
Nếu trông cậy vào con của mình thì đừng nói cả đời này, cho dù là mười kiếp sau cũng không có khả năng.
Cuộc sống hiện tại của bà Ôn rất thỏa mãn.
Tiệc mừng được tổ chức vô cùng náo nhiệt.
Không riêng gì mọi người ở nông trường Hồng Tinh mà ngay cả người của thôn bên cạnh cũng đều tới.
Dù sao đến rồi cũng sẽ ngồi vào bàn ăn, bởi vì nhà họ Ôn không nhận lễ nên mọi người đều mang theo một ít rau dưa cùng hoa quả thường có trong nhà. Còn có người đặc biệt nhiệt tình mà mang theo chút thịt.
Đây đều là tấm lòng thành của các đồng hương.
Có rất nhiều người đặc biệt mang theo con cái trong nhà của mình đến đây chúc mừng, mong con nhà mình cũng có thể giống như con nhà bà Ôn, thi đậu vào một trường đại học tốt.
Tất cả mọi người đều rất chất phác.
Từ Trí Viễn thấy những đứa trẻ kia còn tặng mỗi đứa một quyển sách học thêm. Rất khó để mua được những quyển sách này trong nước, là Từ Trí Viễn đặc biệt nhờ nhà xuất bản in thêm.
Ông định gửi những cuốn sách này đến thư viện.
Nếu đưa đến thư viện, những đứa trẻ nông thôn này cũng sẽ có thể mượn sách về học.
Từ Trí Viễn bèn quyên góp toàn bộ sách cho nông trường Hồng Tinh.
Ông dự định đầu tư xây một thư viện thật lớn và một gian phòng thí nghiệm tại trường trung học nông trường Hồng Tinh.
Thực ra ở nông thôn có rất nhiều trẻ em có năng khiếu học tập rất giỏi nhưng bọn chúng lại không có cơ hội được tiếp xúc với những kiến thức sâu sắc đó.
Ví dụ như có rất nhiều trẻ em cảm thấy hứng thú với những nguyên lý hóa học đơn giản. Sau khi lớn lên, những đứa trẻ này rất có thể sẽ trở thành chuyên gia về hóa học.