Ôn Oanh cũng không kịp phản ứng, chờ cô bé kịp phản ứng xong mới hung hăng nhíu mày: "Anh trai, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Nếu không tại sao anh trai đang yên đang lành lại phải ra nước ngoài?
Ôn Độ không giải thích: "Bởi vì trường học sắp xếp."
"Em luôn cảm thấy anh có chuyện gạt em." Ôn Oanh không tin.
Ôn Độ bắt đầu hình thức lừa dối em gái: "Kiếp trước anh chưa từng học đại học, tuy học thức của anh đã không thua kém gì những sinh viên đại học kia nhưng anh vẫn rất muốn hưởng thụ cuộc sống đại học, trước đây anh luôn bận rộn sự nghiệp nên không có thời gian nghỉ ngơi, hiện giờ tất cả sự nghiệp đã đi vào quỹ đạo, coi như anh có rời đi cũng sẽ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì, huống chi còn có ông cậu ở bên cạnh theo dõi sát sao thì sẽ càng không thể xuất hiện bất cứ chuyện gì cả."
Những lời này đều là lời trong lòng Ôn Độ.
"Vậy anh phải đi bao lâu?" Ôn Oanh lại hỏi.
Ôn Độ nói: "Ít thì hai năm, nhiều thì bốn năm, năm năm."
"Lâu vậy ạ?"
Ôn Oanh không nỡ để anh trai rời đi.
Bây giờ cô đã trưởng thành, biết anh trai muốn đi con đường thuộc về chính anh.
Mà con đường này cũng là con đường mà cô hy vọng anh trai sẽ đi.
Cô chưa kịp kiếm tiền thì anh trai cũng đã tự kiếm đủ tiền, tự mình đi học đại học ở nước ngoài rồi.
Ôn Oanh nhất thời không biết phải nói gì cho phải.
"Đi đi, anh muốn đi bao lâu thì đi bấy lâu, chuyện trong nhà anh không cần lo lắng, ba bây giờ đã là diễn viên nổi tiếng nhất trong nước chúng ta rồi, mặc dù bề bộn nhiều việc, quanh năm không ở nhà nhưng vẫn còn có chú Tư Đồ ở nhà, hơn nữa ông cậu cũng ở nhà, em và bà nội sẽ không sao đâu."
Ôn Độ biết em gái đã hiểu chuyện, trổ mã duyên dáng yêu kiều.
Anh xoa đầu em gái, nghiêm túc nói: "Ôn Oanh, tuy rằng hiện tại em đã trưởng thành nhưng em vẫn là một đứa nhỏ, nhất quyết không thể yêu sớm.
Ôn Oanh: "..."
Ôn Độ: "Anh không có ở nhà nhưng vẫn còn có một đám người đang theo dõi em đấy."
Ôn Oanh: "...”
Ôn Độ đi rồi.
Ngày đó, Ôn Oanh đang đi học nên không thể ra sân bay tiễn anh trai, tâm trạng uể oải thật lâu.
Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Hôm nay Ôn Oanh đi học gặp được một người quen.
Là người đã gặp trong mơ.
Ôn Oanh vốn không để ý nhưng lúc đi ngang qua Kiều Vi Vi, nghe thấy Kiều Vi Vi nói, cô vẫn không tự chủ được mà thả chậm bước chân.
"Chị tớ trông xinh đẹp lắm! Nhưng đối tượng của chị ấy đẹp trai hơn nhiều, cao hơn một mét chín, vô cùng giàu có, quảng trường lớn nhất của chúng ta chính là của công ty bọn họ đấy."
Sắc mặt Ôn Oanh lập tức trắng bệch.
Chị gái của Kiều Vi Vi tên là Kiều Huyện Huyện, mà Kiều Huyện Huyền chính là chị dâu kiếp trước của cô.
Không phải anh trai đã nói sẽ không quan tâm đến Kiều Huyện Huyện rồi sao?
Vì sao còn muốn ra nước ngoài cùng Kiều Huyện Huyện?
Chẳng lẽ anh trai đang lừa cô?
Ôn Oanh tin tưởng anh trai sẽ không lừa gạt mình, trong đây chắc chắn có vấn đề. Ôn Oanh không yên lòng học xong một ngày, chuyện đầu tiên cô làm khi về đến nhà chính là gọi điện thoại cho anh trai.
Chi phí gọi điện thoại đường dài quốc tế rất đắt.
Không bao lâu sau, điện thoại được kết nối.
"A lô? Anh trai, có phải anh với...
"Xin chào."
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói dịu dàng ấm áp, trong nháy mắt tóc gáy của Ôn Oanh dựng thẳng, cô cảnh giác hỏi: "Cô là ai? Sao cô lại nhận điện thoại của anh trai tôi?"