Luật Cảnh Chi ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng vẫn tìm hiểu rất nhiều tài liệu, còn đặc biệt gọi điện hỏi bạn ở nước ngoài. Sau khi chắc chắn rằng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến Ôn Oanh, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Luật Cảnh Chi đi làm ở viện nghiên cứu.
Cậu không ngờ mình phải tham gia một dự án bảo mật, viện nghiên cứu yêu cầu cậu ở lại viện, trong thời gian ngắn có thể không về nhà được.
Ôn Oanh còn tưởng rằng Luật Cảnh Chi đi rồi sẽ về, ai ngờ cậu vừa đi là mất liên lạc.
Cô không liên lạc được với Luật Cảnh Chi, nghĩ đến thân phận của cậu, lại lo lắng cậu gặp nguy hiểm, nên không dám chần chừ mà đi tìm anh trai.
Gần đây Ôn Độ rất bận, thấy em gái hớt hải chạy đến, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng phải Luật Cảnh Chi nói em gái đã quên chuyện bị kẻ buôn người bắt cóc rồi sao?
Sao bây giờ trông vẫn lo lắng như vậy?
“Chạy chậm thôi, hớt hải như vậy là đã xảy ra chuyện gì?” Ôn Độ còn ân cần rót một cốc nước đặt trước mặt cô.
Ôn Oanh lo lắng nói: “Anh, hai ngày rồi Chi Chi chưa về! Cậu ấy nói đi báo danh ở viện nghiên cứu, nhưng vào rồi thì không thấy ra nữa. Liệu cậu ấy có xảy ra chuyện gì không?"
Ôn Độ tưởng có chuyện gì lớn, hóa ra chỉ là chuyện này.
Anh nghĩ đến việc em gái quan tâm Luật Cảnh Chi, trong lòng có chút không vui mà nói: "Anh trai em đi công tác một tháng không về, cũng không thấy em gọi điện thoại quan tâm anh. Thằng nhóc đó chỉ đi một chuyến đến viện nghiên cứu mà em đã sốt ruột như vậy rồi? Rốt cuộc ai mới là anh trai ruột của em hả?”
“Anh là anh trai ruột của em. Nhưng chuyện này khác, cậu ấy vừa mới về nước, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.” Ôn Oanh thực sự muốn không lo lắng, nhưng không lo lắng cũng không được.
Ôn Độ có chút hả hê mà nói: "Em ấy là chuyên gia từ nước ngoài về, được mời tham gia một dự án bí mật, không thể ra ngoài. Có lẽ phải nửa năm nữa em mới gặp lại em ấy.
“Vậy cậu ấy không sao chứ?”
"Không sao."
"Vậy thì được rồi."
Ôn Oanh xoay người rời đi.
Sau khi nhập học, Ôn Oanh dồn hết tâm trí vào việc học.
Anh trai nói Luật Cảnh Chi phải nửa năm mới ra, nhưng đã một năm trôi qua, Luật Cảnh Chi vẫn làm việc trong viện nghiên cứu. Nếu không phải trong nhà còn đồ đạc của cậu, Ôn Oanh đã cảm thấy chuyện này như một ảo giác.
Luật Cảnh Chi không ở nhà, cô đến phòng chiếu phim nhỏ mà cậu đã chuẩn bị sẵn để xem phim.
Khi tìm đĩa phim, cô mới biết, Luật Cảnh Chi đã mua hai bản của tất cả các bộ phim mà ba cô từng quay. Một bản để sưu tầm, một bản để xem. Ôn Oanh cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Luật Cảnh Chi trông có vẻ lạnh lùng, nhưng từ nhỏ đã rất ấm áp.
Cậu cũng rất tốt với cô.
Ngoại trừ người nhà ra, không ai đối xử tốt với cô như vậy.
Ôn Oanh có chút nhớ Luật Cảnh Chi.
Nhưng Ôn Oanh đã tốt nghiệp rồi, mà cậu vẫn chưa rời khỏi viện nghiên cứu.
“Ôn Oanh, cậu định đi du học ở đâu?”
Bạn cùng phòng hỏi Ôn Oanh.
Ôn Oanh vừa dọn đồ vừa nói: “Tớ định học trường H."
“Chắc chắn cậu sẽ vào được, còn tớ thì không chắc." Bạn cùng phòng không có ý định thu dọn đồ đạc, mà chỉ buồn bã nói: “Nếu tớ không đi du học được thì sẽ ở lại đây tiếp tục học.
"Cũng tốt mà, đây dù sao cũng là trường đại học hàng đầu trong nước, cũng không kém gì đi du học đâu.” Ôn Oanh an ủi.
Nhưng bạn cùng phòng không có tâm trạng để nói chuyện nữa.