Bà Ôn sửa sang lại quần áo cho Ôn Oanh, đeo cặp sách cho cô bé, dặn dò xong rồi bảo con trai đưa Ôn Oanh đến trường.
Ôn Thiều Ngọc đạp xe bất chấp gió lạnh đưa con gái đến cổng trường.
Hắn lấy trong túi ra năm xu đưa cho Ôn Oanh: “Oanh Oanh đi học cho tốt, học không tốt cũng không sao, sau này ba sẽ kiếm tiền nuôi con. Nếu có người bắt nạt con ở trường, con quay lại nói với ba, ba sẽ tính số với họ, con cầm lấy số tiền này mua bất cứ thứ gì con muốn đi, tiết kiệm cho bản thân cũng được."
Ôn Oanh lần đầu tiên có tiền tiêu vặt, cô bé nhìn ba mình bằng ánh mắt sáng ngời, thấy hắn cúi xuống, liền chạy tới hôn lên má hắn.
"Cảm ơn ba!"
Ôn Oanh cầm năm xu trong tay, đang định vào trường thì chợt nhớ ra mấy hôm trước mình bị bong gân chân nên không thể đến trường.
Không được chạy, không được nhảy, không được ra ngoài chơi đùa.
Phải thật khỏe mạnh, không thể bị bệnh.
Ôn Oanh sau khi thầm niệm trong đầu xong, liền ho khan hai tiếng, nước mắt suýt chút nữa chảy ra.
"Oanh Oanh, cậu đi học rồi à!" Tống Lệ Dĩnh ôm cặp sách chạy tới.
"Ừm."
Ôn Oanh ho khan đến mức sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn rất khó chịu.
Tống Lệ Dĩnh tò mò hỏi: "Oanh Oanh, cậu thấy kho" chịu sao? Nếu thấy không thoải mái thì về đi. Cậu không biết là không thể đến trường, rất nhiều học sinh trong lớp đều rất hâm mộ cậu. Chúng tớ không muốn đến trường, chỉ muốn ở nhà chơi thôi."
"Đi học không tốt sao? Ở trường có kiến thức để học, nhưng tớ ở nhà chỉ có thể một mình đọc sách, kiến thức học được cũng không nhiều."
Ôn Oanh rất đau lòng, cô bé đã bị các bạn cùng lớp bỏ xa nhiều bài, cô bé chắc chắn sẽ không đạt được một trăm điểm trong kỳ thi giữa kỳ.
Lúc đó bà nội chắc chắn sẽ cho rằng mình ngốc nghếch lại lắm lời.
Như vậy không tốt chút nào.
"Có kiến thức có ích gì? Dù sao tớ cũng chỉ muốn chơi thôi." Tống Lệ Dĩnh xách cặp bĩu môi: "Hôm nay tớ phải trực nhật, buổi sáng phải quét lớp, tớ đi trước đây!”
Tống Lệ Dĩnh còn chưa nói xong đã chạy như gió về phía lớp học.
Ôn Oanh rất ghen tị với cô nhóc.
Mẹ của Tống Lệ Dĩnh không thích cô nhóc, lại còn trọng nam khinh nữ. Ba cô nhóc thì không như vậy, đối xử rất tốt với cô nhóc.
Mẹ còn dùng một miếng gỗ dày đánh vào lưng cô nhóc. Khi cởi quần áo ra, khắp lưng toàn vết bầm tím trông rất đáng sợ.
So với cô bé, bà nội thường mắng cô bé, nhưng chưa bao giờ động tay với cô bé.
Tống Lệ Dĩnh sinh trưởng mạnh mẽ như những ngọn cỏ dại.
Cô bé lại không có tư cách này.
Nhưng Ôn Oanh cảm thấy có thể để cho anh trai cô bé trong giấc mơ biết sự thật về cái chết của cô bé, điều này đã rất lời rồi.
Cô bé không muốn anh trai tiếp tục tìm kiếm mình, dù có buồn hay không khi biết sự thật cũng không thành vấn đề. Từ giờ trở đi, anh trai sẽ là chính mình, sống cuộc sống mà anh trai mong muốn, thực sự sống cho chính mình.
Mà anh trai kiếp này chắc chắn sẽ tốt hơn vì có cô bé bảo vệ!
Ôn Oanh bước vào lớp, đặt chiếc đệm nhỏ do bà nội làm lên ghế, sau đó cởi khăn tay bằng vải bông ra đặt lên bàn, cởi cặp sách ra nhét vào hốc bản rồi ngồi xuống dọn dẹp bàn học.
Cô bé vừa ngồi xuống thì có người dùng bút chọc vào lưng cô bé từ phía sau.
Ôn Oanh quay đầu lại, khó hiểu nhìn bạn học nam cùng lớp: "Có chuyện gì à?"
Bạn nam cùng lớp tên là Trần Bảo Nhạc, cậu ta không cao, mặt tròn, học tập không giỏi. Nhưng tính cách cậu ta tốt, rất năng động trong lớp.