“Anh có thể tìm chuyên gia đến kiểm tra để đảm bảo không có bất kỳ vấn đề chất lượng nào.” Ôn Độ nói với giọng tràn đầy tự tin, cậu hoàn toàn không sợ bất kỳ ai đến kiểm tra.
“Chú em, nói vậy nghe chướng tai quá. Anh tin tưởng em mà.” Hoàng Long Nghị lo lắng sẽ đắc tội Ôn Độ.
Ôn Độ nhíu mày, giọng trầm trọng nói: “Ông chủ Hoàng, đây là quy trình bắt buộc. Nếu anh không nghiệm thu, chúng tôi cũng không thể bàn giao công trình.”
“Đúng đúng đúng, là lỗi của anh, anh nhất định sẽ làm theo quy trình.” Hoàng Long Nghị thầm nghĩ, tính khí của cậu thiếu gia này quả là cứng đầu.
Mới hai mươi mấy tuổi mà khí thế chẳng hề thua kém người đàn ông vừa từ nước ngoài về nước trong thôn anh ấy.
Điều này cũng khiến Hoàng Long Nghị càng tin chắc, Ôn Độ không phải người bình thường.
Hoàng Long Nghị không phải ngày nào cũng đến, chỉ thỉnh thoảng ghé qua xem tiến độ, dù sao anh ấy còn nhiều việc phải lo, không thể nào ở đây suốt ngày được.
Anh ấy vừa đi, Triệu Kiến Đông đã từ xa đi tới, vẻ mặt kho" chịu hỏi: “Sao anh ta lại đến đây nữa vậy?”
“Giám sát tiến độ công trình chứ sao! Đã bỏ ra nhiều tiền như vậy, lỡ có chuyện gì xảy ra, anh ta sẽ trắng tay đó.” Ôn Độ rất hiểu Hoàng Long Nghị, loại người này giống như một con bạc, được ăn cả ngã về không.
Cậu cũng vậy mà thôi.
Từ góc độ nào đó mà nói, cậu và Hoàng Long Nghị là cùng một loại người.
“Bà ơi!” Ôn Oanh dụi mắt mơ màng mở ra, thậm chí còn chưa nhìn rõ người đã hỏi: “Anh trai con có gửi thư về chưa ạ?"
Bà Ôn cau mặt nói: “Thư con viết anh trai con còn chưa nhận được, gửi đi phải mất hơn nửa tháng. Một lượt đi về mất hơn một tháng. Con đếm đi, một tháng sau, chắc chắn sẽ nhận được thư của anh trai con.”
“Lâu vậy sao ạ?”
Ôn Oanh dụi mắt, ngồi trong chăn thở dài.
Mặc dù cô bé cũng không biết một tháng là bao lâu.
“Con còn không dậy rửa mặt đánh răng đi? Không phải hôm nay thi giữa kỳ sao?”
“Ôi, con quên mất!”
Ôn Oanh lập tức hết buồn ngủ.
Cô bé mặc áo bông đi xuống rửa mặt, vừa lau mặt xong thì Ôn Thiều Ngọc đã từ ngoài vào.
“Mẹ ơi, sáng nay lạnh quá. Ngón tay con suýt bị tê cóng.”
Ôn Thiều Ngọc vào nhà dậm chân, xoa xoa cho bàn chân ấm lên.
“Ba ơi, nước trong chậu rửa mặt là nước nóng, ba cho tay vào đi, một lát là ấm ngay.” Ôn Oanh đưa tay lấy đôi găng tay trong tay hắn.
Ôn Thiều Ngọc cho tay vào chậu nước, mãi một lúc sau mới cảm thấy như được sống lại.
“Sáng nay ăn gì vậy con?” Ôn Thiều Ngọc nhỏ giọng hỏi Ôn Oanh.
Ôn Oanh mới ngủ dậy, hoàn toàn không nhìn thấy bà nội làm gì, cô bé trả lời thành thật: “Con không biết.”
“Con nói con ngày càng giỏi hơn cả ba, vậy mà lại chẳng biết gì cả.” Ôn Thiều Ngọc giơ ngón tay cái về phía con gái, như biến ảo lấy ra từ trong túi một nắm hạt dẻ đưa cho con gái: “Mang đến trường ăn nhé.”
Ôn Oanh tay nhỏ, hai tay ôm lấy hạt dẻ, ngạc nhiên hỏi: “Ba, cái này là chỗ ba làm cho hả?”
“Người khác cho.”
Ôn Thiều Ngọc có rất nhiều bạn bè đàng điểm, chỉ là không có một ai đáng tin cậy.
Không thể làm việc đàng hoàng, chỉ giỏi làm chuyện vớ vẩn.
Ôn Oanh nhỏ giọng nói: “Ba ơi, không được tùy tiện lấy đồ của người khác, bà nội biết sẽ tức giận đấy ạ.”
“Biết rồi, biết rồi. Con rửa tay xong rồi vào nhà ăn cơm đi.”
“Vâng ạ.”
Ăn xong cơm, Ôn Thiều Ngọc đưa Ôn Oanh đi học.
Ngày thi giữa kỳ, bầu không khí trong lớp học khác hẳn, tất cả mọi người đều im lặng, cúi đầu chăm chú ôn tập.
Cô giáo bước vào phát đề thi, Ôn Oanh cảm thấy vô cùng hồi hộp.