“Người kia vẫn chưa đến, chắc phải đợi một lát nữa, chúng ta uống trà trước nhé.” Hoàng Long Nghị rót trà cho hai người, chờ đợi ông chủ lớn từ nước ngoài về kia.
Cứ thế chờ đợi, đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ.
Triệu Kiến Đông uống quá nhiều nước, đi vệ sinh mấy lần. Anh ấy nhân lúc Hoàng Long Nghị không có trong đó, anh ấy nói nhỏ: “Em nói người đó có đến không? Cứ để chúng ta chờ mãi thế này? Quá vô lý!”
Ôn Độ lại quen với điều này.
“Người có tiền chính là vậy đó. Khi nào chúng ta có tiền, người khác muốn gặp chúng ta, cũng sẽ phải đợi chúng ta như vậy.” Ôn Độ bưng cốc trà lên, từ từ thưởng thức, không vội vàng.
Triệu Kiến Đông vốn có chút bực bội, thấy Ôn Độ như vậy, cũng bình tĩnh lại.
Anh ấy bực bội nói: “Sau này chúng ta nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Lúc đó cũng để người khác đợi chúng ta như vậy. Đảm để tiện này, thật khốn kiếp.”
“Sẽ vậy.”
Mắt Ôn Độ không có gợn sóng.
Lại thêm hai tiếng nữa, người vẫn chưa đến.
Sắc mặt Hoàng Long Nghị cũng rất kho" coi, anh ấy đầy áy náy nói: “Chú em à, thật ngại quá, để em đi một chuyến không công. Chuyện này là do anh không làm tốt, anh sẽ bồi thường cho em.”
Ôn Độ cảm thấy Hoàng Long Nghị người ta cũng có lòng tốt, hơn nữa chuyện này cũng không trách Hoàng Long Nghị.
“Anh, nếu anh đã nghĩ vậy thì anh em mình không còn cách nào khác. Anh vì tương lai của em mới hết lòng hết lòng lo liệu. Có thể người ta bận, có việc đột xuất nên lỡ hẹn. Dù sao nhà người ta cũng là cơ nghiệp lớn, không giống như mình.” Ôn Độ vừa nể nang vừa giữ thể diện cho Hoàng Long Nghị.
Cảm tình của Hoàng Long Nghị đối với Ôn Độ lập tức tăng vọt: “Nếu em không chê, sau này cứ gọi anh là anh trai!”
“Anh trai!”
Ôn Độ lập tức gọi một tiếng.
“Được!” Hoàng Long Nghị vung tay lớn: “Hôm nay anh em mình không say không về. Anh mời, anh em mình ăn ngon một bữa.”
Triệu Kiến Đông từ nhà vệ sinh trở lại, phát hiện Ôn Độ và Hoàng Long Nghị đã bắt đầu ăn uống.
Nhưng ông chủ lớn kia lại không đến.
“Sao thế?” Triệu Kiến Đông cúi đầu hỏi Ôn Độ.
Ôn Độ nhỏ giọng kể qua loa cho Triệu Kiến Đông nghe, Triệu Kiến Đông cảm thấy đợi lâu như vậy mà không ăn uống miễn phí thì quá lỗ.
Anh ấy không nói gì, trực tiếp cầm đũa lên ăn.
“Em trai, anh trai kính em một chén.” Hoàng Long Nghị nâng chén rượu, kính rượu Ôn Độ.
Triệu Kiến Đông nhạy bén, lập tức cầm lấy chén rượu trước mặt anh ấy, đứng dậy nói: “Ông chủ Hoàng, đứa nhỏ Ôn Độ này bị dị ứng, không thể uống rượu, chén rượu này tôi uống thay em ấy, mong anh tuyệt đối đừng để bụng.”
Hoàng Long Nghị nhìn Triệu Kiến Đông cười lớn.
Cười đến nỗi vẻ mặt Triệu Kiến Đông xuất hiện nghi ngờ, Ôn Độ cũng mỉm cười, đưa cái chén trước mặt cậu cho Triệu Kiến Đông.
Triệu Kiến Đông vừa ngửi, khá lắm, hóa ra bên trong là nước lọc.
“Ông chủ Hoàng, tôi kết bạn với anh rồi. Anh thật là người tốt!” Triệu Kiến Đông cũng không buông chén rượu, nâng chén rượu lên nói: “Chén rượu này tôi kính anh, tôi là một người thô lỗ, cũng không biết nói lời hay, chỉ chúc anh sau này phát tài!”.
“Mượn lời chúc phúc của ông chủ Triệu!”
Hoàng Long Nghị cũng uống cạn chén rượu.
Ba người họ ăn uống rất vui vẻ, trò chuyện rôm rả về đủ thứ trên đời.
Khi đã ăn được một nửa, một người ngồi ở bàn bên cạnh đột ngột đứng dậy đi đến, trực tiếp ngồi xuống trước mặt Ôn Độ.
“Anh bạn nhỏ, nghe nói cậu biết thiết kế nhà xưởng?”