Thập Niên 80 Gả Cho Nam Chính

Chương 29


Vệ Thành bước nhanh hai bước, quay người hướng về phía Nhạc Hỷ, vừa định nói cái gì đó.

Đột nhiên, ở không xa truyền đến một tiếng nước rơi lõm bõm, sau đó nghe thấy có người người lớn tiếng kêu cứu trẻ con.

Tất cả mọi người xung quanh bị tiếng hét này làm cho giật mình, trong nháy mắt toàn bộ đều theo bản năng nhìn về hướng âm thanh đó.

Không phải có một đứa trẻ đang trôi trên mặt sông bọt nước lấp lánh sao, còn đang vùng vẫy lên xuống trong nước.

Quả thật có đứa trẻ rơi xuống sông rồi!Trong một lúc đám người đã bùng nổ, có người vội vã hô cứu người theo, có người hoang mang đứng im ở đó, còn có người xung phong đi đầu làm Lôi Phong, lập tức chạy về phía trước kiếm đứa trẻ.


Vệ Thành là loại người cuối cùng kia, khi nghe thấy tiếng hét thì dừng lại, không quan tâm nói với Nhạc Hỷ cái gì, lập tức cởi chiếc mũ sao đỏ xuống nhét vào trong tay cô, quay đầu người đã chạy qua cứu người.

Nhạc Hỷ không ngăn cản, cầm lấy mũ của anh, bản thân thì chậm hơn một bước vội vàng đuổi theo.

Vốn dĩ bọn họ cách chỗ rơi xuống nước không xa, trong một nhóm người chạy về phía bờ sông tính ra Vệ Thành là người chạy nhanh nhất, ai ở đây cũng không có đôi chân dài như anh, vì vậy anh cũng là người đầu tiên đến chỗ xảy ra chuyện.

Chỉ thấy anh cố hết sức chạy đến bờ sông, không kịp cởi giày trên chân xuống, đã nhún người nhảy một cái vào trong nước sông, lặn xuống dưới rồi nổi đầu lên, sau đó nhanh chóng bơi về phía đứa trẻ đã ngừng vùng vẫy sắp biến mất.

Còn có mấy thanh niên trẻ khỏe lần lượt xuống dưới nước, từ các hướng khác nhau cũng theo đến sau đó bơi qua, để mọi người nhìn thấy hy vọng cứu được người.

Lú Nhạc Hỷ đuổi đến nơi, người nhà của đứa trẻ rơi xuống nước kia cũng đã tìm đến, hoảng sợ bất lực được người đỡ lấy ở bên bờ, khóc đến xé ruột xé gan.

Tất cả mọi người nghe ra từ trong lời khóc lóc kể lể của bà ấy biết người rơi xuống nước chính là đứa cháu trai cưng của bà cụ, vốn dĩ hôm nay bà ấy đưa cháu trai ra ngoài chơi, kết quả chẳng qua chỉ rời đi một lúc, đi mua một cây kẹo hồ lô cho đứa trẻ, quay về thì người đã rơi xuống nước.

Nếu như xảy ra chuyện gì, làm sao bà cụ có thể chấp nhận được chứ, sau đó cũng không có cách giải thích cho con trai lớn và con dâu.


Trong lòng mọi người sinh ra thương hại, vừa không ngừng an ủi bà ấy, vừa lẩm bẩm trách móc: “Bà cũng quá bất cẩn rồi, đứa trẻ mới lớn như vậy, lại ở bên cạnh nước, tại sao có thể để cậu bé một mình chơi ở đó.

”Người lớn cẩu thả như vậy, không phải đợi xảy ra chuyện sao, có thể trách ai?Nói đến đây, bà cụ cũng rất oán ức, liên tục kêu oan: “Tôi đâu có không nghĩ đến mặt này, rõ ràng trước khi đi thím họ của thằng bé nói sẽ thay tôi chăm sóc một lát.

”Đúng rồi, thím họ của thằng bé đâu?Bà cụ bừng tỉnh nhớ đến người này, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn xung quanh, lại không nhìn thấy nửa bóng người của đối phương.

Người xung quanh phối hợp tránh ra mở đường cho bà ấy tìm người, tự nhiên cuối cùng cũng không tìm thấy cái gì, đều nghĩ rằng bà ấy đang nói dối, muốn trốn tránh trách nhiệm chăm sóc cháu trai không tốt của mình.

Bà cụ kêu oan bên trong, vừa lo cho sự an nguy của cháu trai, lại cảm thấy tủi thân oan ức, trong lòng không khỏi sinh ra oán trách đối với đứa cháu dâu họ không biết chạy đi đâu kia.

Nếu như cô ta không muốn giúp thì đừng nói muốn giúp chứ, kết quả lại hại cháu trai cưng của bà ấy không có ai chăm sóc.


Bà cụ oán giận không thôi, không đợi bà ấy không lóc om sòm đi tìm cháu dâu họ tính sổ, cuối cùng trong nước sông cũng ồn ào náo động, cháu trai lớn của bà ấy được cứu lên rồi.

Vệ Thành bơi nhanh nhất, lại xuống sông sớm hơn một bước, đương nhiên là người đầu tiên đến bên cạnh đứa trẻ bị chết đuối.

Lúc này đứa trẻ đã không có dấu hiệu vùng vẫy nữa, nổi trên mặt nước, từ từ theo dòng nước trôi về giữa dòng sông, từ xa chỉ có thể nhìn thấy một chút quần áo lộ ra, tình hình vô cùng khẩn cấp.

.

Bình Luận (0)
Comment