Thập Niên 80 Gả Cho Nam Chính

Chương 9


Vẻ mặt Nhạc Hỷ từ chối bị đẩy ra khỏi cửa, trong lòng nói xấu điên cuồng.

Thật sự xem mắt sao? Như vậy cũng quá nhanh rồi? Buổi sáng mới nói đến chuyện này, buổi chiều đã tìm người đến gặp nhau.

Nhìn xem, tốc độ này! Hiệu suất này! Mẹ kế muốn ‘đuổi cô ra khỏi nhà” bao nhiêu.

Cái gì cũng đừng nói nữa, Nhạc Hỷ cầm theo hộp cơm, vội vàng biến mất.

Nhà máy sản xuất vật dụng số bốn nằm trên một con đường trước mặt khu tập thể, vốn dĩ khoảng cách không xa, nguyên thân lại lớn lên ở đây, vô cùng quen thuộc đường đi, người ở khu tập thể của nhà máy hầu như đều biết cô.


Đợi đến khi Nhạc Hỷ chạy chậm qua con đường nhỏ, chú gác cổng nhìn thấy là cô, chỉ hỏi một câu tại sao hôm nay đổi thành cô đưa cơm, rồi thuận tiện để cô đi vào.

Trong ký ức có vị trí phân xưởng của Nhạc Thuận, Nhạc Hỷ thuận lợi tìm đến, thuận lợi đến cửa khu xà phòng hóa, phân xưởng chuyên sản xuất xà phòng tìm được ông ấy.

Đã đến giờ nghỉ ngơi buổi trưa, người khác đều đi nhà ăn hoặc về nhà ăn cơm, Nhạc Thuận lại không đi, còn ở sau bàn ở cửa phân xưởng ghi chép gì đó.

Trên tường xung quanh sơn các loại khẩu hiệu sản xuất dễ nhìn, rất có bầu không khí nhà máy của thời đại này.

Nhạc Hỷ nhẹ chân nhẹ tay đi đến gọi cha, Nhạc Thuận ngẩng đầu nhìn thấy là cô, vô cùng ngạc nhiên nói: “Con đến làm gì?”Nhạc Hỷ: “Đưa cơm cho cha đó.

”Nhạc Thuận nhận lấy hộp cơm, có lẽ là quá đói, mở ra ăn mấy miếng, sau đó mới có thời gian hỏi: “Tại sao lại là con đưa đến, mẹ con đâu?”“Ở nhà dọn dẹp, con khá rảnh rỗi, nhận lấy việc này luôn.

” Nhạc Hỷ vừa trả lời vừa đưa mắt nhìn ông ấy, suy nghĩ xem nên phải mở miệng thế nào nhắc chuyện kia với ông ấy.

Nhạc Thuận lại giống như giun đũa trong bụng cô, lại lùa mấy miếng cơm và thức ăn, đột nhiên mở miệng nói trước: “Nói đi, con đến tìm cha có chuyện gì?”Nhạc Hỷ: “…” Không hổ là có thể lên làm chủ nhiệm trong phân xưởng, lúc then chốt rất biết quan sát lòng người.


Nhưng mà nếu như ông ấy đã hỏi, đây lại là cha ruột, vậy cô quyết đoán nói thôi.

Nhạc Thuận biết cô muốn đăng ký vào lớp cao, lập tức phản ứng lại: “Con muốn thi Đại học?” Biểu cảm ngạc nhiên hiếm thấy, giống hệt như lúc cô giáo nghe thấy chuyện này!Quả nhiên phản ứng sau đó của ông ấy cũng không khác gì cô giáo, đều không đồng ý lắm.

Đặc biệt là hành vi của cha ruột Nhạc Thuận, nói chuyện với con gái còn thẳng thắn hơn cả cô giáo, lập tức chân thành nói: “Dựa vào thành tích kia của con, còn thi Đại học sao? Không phải cha đả kích con, chúng ta làm người quý ở chỗ tự hiểu lấy mình, nên làm đến nơi đến chốn, không thể tham vọng cao hơn năng lực.

”Nhạc Hỷ lặng im: “Không thể xem thường con gái cha như vậy có được không hả, con chỉ muốn thử một chút, không thử thì làm sao biết không được, lỡ như thi đỗ thì sao?”Nhạc Thuận nhìn cô một cái, thở dài lắc đầu, cũng không coi trọng tâm lý may mắn của cô, mà còn nghĩ rằng đã tìm ra lý do đột nhiên cô nảy ra ý tưởng này.

“Có phải con không muốn để mẹ con làm mai cho con, vì vậy mới nói cái gì mà muốn thi Đại học đó?”Nhạc Hỷ lắc đầu: “Vậy thì không phải, con thật lòng muốn thi mà.

”Nhạc Thuận liếc xéo: “Thật lòng cái gì, lúc trước con còn than phiền với cha việc đi học quá tốn trí não, muốn đi làm sớm chút đó.

”Nhạc Hỷ: … Thì ra nguồn gốc ở đây.


Nguyên thân à cô cái người học kém này, hại tôi khổ quá!Trong lòng Nhạc Hỷ thống khổ, nhưng không thể tự phát nổ, nói trước sau với người cha hời không phải một mình ông ấy.

Nhạc Thuận thấy gương mặt khổ không nói lên lời của cô, chỉ cho là cô đang chột dạ, chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc, tận tình khuyên bảo.

“Hỷ Tử, không phải cha không tin con, là con qua thất thường không quyết tâm nhiều lần, những người trẻ các con, bây giờ đều như vậy, cần cha mẹ phụ huynh kiểm soát hướng đi của các con, tránh đi sai đường nhiều, suy cho cùng chúng ta đã ăn muối nhiều hơn cả các con ăn mì, còn có thể hại con hay sao?”Nhưng Nhạc Hỷ không nghe, vẫn cứ kiên quyết muốn thi Đại học không muốn hối tiếc thì không nói, còn vô cùng mặt dày duỗi tay ra, nói với Nhạc Thuận muốn tiền đi đăng ký lớp cao hơn.

.

Bình Luận (0)
Comment