Đoàn trưởng Từ nhìn bộ dáng thoi thóp của Tào Quyên, nghĩ đến chỗ này cách thành phố rất xa, trên đường xóc nảy, e là không kịp thời gian, lập tức cắn răng nói: “Cứu!”
Anh ta lôi mẹ mình ra ngoài, có vài người tới đưa Tào Quyên đến Trạm y tế. Hà Loan Loan nhanh chóng hành động.
Hồi còn ở quê cô cũng từng phụ giúp thầy thuốc chân đất kia đỡ đẻ vài lần, cũng có chút kinh nghiệm.
Tình huống của Tào Quyên rất nguy hiểm, không chỉ là đỡ đẻ đơn giản như vậy, Hà Loan Loan bắt mạch một phen, lập tức hỏi: “Hai ngày qua cô ấy có dùng thuốc gì không?!”
Đoàn trưởng Từ ấp úng, bỗng nhiên nhớ tới: “Ngày hôm qua đã dùng cao trị nứt gia của nhà lão Dương, ngoài ra không dùng gì thêm!”
Hà Loan Loan bảo đoàn trưởng Từ nhanh chóng lấy cao trị nứt da ra, cô cẩn thận ngửi ngửi, sắc mặt lập tức thay đổi: “Ở đây có hồng hoa! Thai phụ sao có thể dùng hồng hoa! Đây là hại người!”
Hơn nữa không chỉ có mỗi hồng hoa mà còn có chì!
Cho dù có trị được nứt da thì cũng sẽ để lại di chứng ngoài da, rất nhanh sẽ tái phát!
Sắc mặt đoàn trưởng Từ trắng bệch: “Tôi, tôi cũng không biết...”
Hà Loan Loan không có thời gian nói chuyện khác, vội vàng nghĩ cách khiến Tào Quyên tỉnh lại, lén lút cho cô ấy uống nước trong nông trường, lại đút thêm một viên thuốc, Tào Quyên tỉnh lại, cô nhanh chóng hướng dẫn Tào Quyên dùng sức, kịp thời sinh đứa nhỏ ra trước khi nó xảy ra chuyện!
Bà Từ bị đuổi ra ngoài cửa, vẫn đang không ngừng chửi bậy: “Bảy sống tám không sống! Nếu cháu trai của tôi xảy ra chuyện thì mấy người gặp phiền phức to rồi!”
Hơn cả nửa buổi sáng, cuối cùng Tào Quyên cũng thuận lợi sinh đứa nhỏ, Hà Loan Loan đút thêm thuốc đông y có tác dụng phòng ngừa băng huyết.
Hẳn là có liên quan tới nước thần trong hồ nước và số dược liệu đã được cải tiến nâng cấp dược hiệu, Tào Quyên cũng qua cơn nguy hiểm.
Nhưng mà Tào Quyên lại sinh được một đứa con gái!
Lúc đoàn trưởng Từ biết được là con gái, ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm, anh ta không nói gì, đứng một lúc rồi xoay người đi ra ngoài.
Tào Quyên sinh xong, hơi thở thoi thóp, nước mắt liên liên, nhìn thấy con gái đang được Hà Loan Loan ôm trong tã lót, gương mặt dúm dó thì đau khổ dò hỏi: “Đứa nhỏ... có thể sống sót không?”
Hà Loan Loan an ủi cô ấy: “Tuy nói bảy sống tám không sống nhưng hiện tại đứa nhỏ này vẫn bình thường, chỉ là quá gầy! Tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt, e là chưa được cứng cáp, may mà cô đã sinh nó ra kịp thời, nhìn con bé ngạt thở như vậy, nếu không sinh ra sớm thì sẽ là vấn đề lớn đó. Để tôi nói với lão Từ nhà cô một tiếng, nhanh chóng đưa nó lên thành phố đi! Đến bệnh viện có điều kiện tốt hơn thì đứa nhỏ sẽ không còn vấn đề gì lớn đâu.”
Điều kiện ở nơi này gian khổ như vậy, đứa bé lại nhỏ như thế nên không thích hợp điều trị bằng thuốc, dùng thuốc đông y cũng không thực tế.
Tào Quyên khóc đến độ nói không ra lời.
Hà Loan Loan nhanh chóng ra ngoài tìm đoàn trưởng Từ, nói ra chuyện nên đưa đứa nhỏ lên thành phố.
Nào biết lại nghe thấy đoàn trưởng Từ và bà Từ đang nói chuyện!
Bà già mặc áo bông màu đen, đầu đội mũ nỉ, tay nhét vào tay áo, tức đến mức dậm chân!
“Đúng là thứ không biết đẻ mà! Đã kết hôn được sáu năm rồi! Thật vất vả mới mang thai, sao lại để xảy ra chuyện này? Còn sinh một đứa con gái! Lên thành phố gì chứ? Có thể sống thì sống, không sống được thì bỏ, một đứa con gái, có ích lợi gì? Bình thường ở nông thôn có vài nhà sinh nhà sinh con gái đều trực tiếp dìm chết! Con trai, con không thể tuyệt hậu, để mẹ đặt tên cho con ranh này đi, gọi là Tiện Ni đi! Tiện Ni dễ nuôi!”
Hà Loan Loan nghe vậy thì nổi trận lôi đình!
Vốn còn đang trông cậy đoàn trưởng Từ nói vài câu, dù sao cũng là đoàn trưởng, tư tưởng tiến bộ, chắc sẽ không ngu muội như vậy chứ?
Nhưng đoàn trưởng Từ lại không nói gì!
Hà Loan Loan tức giận, trực tiếp mở miệng mắng: “Bà già độc ác nhà bà! Hổ dữ còn không ăn thịt con! Tên tiện dễ nuôi sao, vậy sao bà không gọi là Từ Tiện Bà đi? Bà cũng là phụ nữ mà lại khinh thường phụ nữ, dứt khoát đâm đầu vào tường đi chết đi, kiếp sau đầu thai làm đàn ông là được! Hiện tại là xã hội chủ nghĩa, bên trên đã nói, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, bà không phục hả? Bà muốn vi phạm chế độ và tư tưởng của quốc gia? Cho dù mấy người có cứu đứa nhỏ này hay không, hôm nay tôi dứt khoát phải đưa nó lên thành phố!”
Lúc này đoàn trưởng Từ mới tỉnh táo một ít: “Được rồi, bác sĩ Hà, bây giờ tôi sẽ tìm người đưa con bé lên bệnh viện thành phố.”
Bà Từ tức giận, nằm ra đất ăn vạ: “Đưa đi thành phố gì chứ! Một con nhóc ranh! Tiện Ni! Tiền là gió thổi tới sao! Tào Quyên, cô là thứ không biết xấu hổ, cô có bản lĩnh gì, chỉ biết ăn bám, ăn bám, chẳng khác gì heo mẹ, đẻ cũng chỉ đẻ được một đứa con gái!”
Tào Quyên nằm ở trong phòng, khóc đến bả vai run rẩy!
Cố Dục Hàn gọi tài xế Tiểu Trương tới nơi, thấy thế bèn nói thẳng: “Lão Từ, anh chắc chắn muốn chôn vùi nửa đời sau của mình vì mẹ cậu sao?”
Đoàn trưởng Từ hít sâu một hơi, đột nhiên hô: “Mẹ! Đủ rồi!!”
Bà Từ không thuận theo, bám riết không tha, còn muốn vào phòng đánh Tào Quyên, đúng lúc này, bỗng nhiên có vài người ồn ào xông tới: “Bà Từ đâu!! Mụ yêu tinh hại người!! Hại chết chúng tôi rồi! Bà Từ đâu! Ra đây mau!!”