Thập Niên 80 Kết Hôn Với Sĩ Quan, Mang Không Gian Thoải Mái Làm Giàu ( Dịch Full)

Chương 153

Chương 153 -
Chương 153 -

Nghĩ vậy, Hứa Đồng nhìn gương, cất giọng eo éo: “Chào bà Dương!”

Sau đó lại bày ra bộ dáng lạnh lùng tự phụ: “Ừ.”

Bắt chước xong, cô ta che miệng nở nụ cười.

Đang cười thì cửa nhà đột nhiên bị người ta đẩy ra, bà Từ bị một đám người đuổi theo, chạy thục mạng vào trong!

Mụ ta giận không át được, đi lên túm lấy Hứa Đồng bắt đầu đánh!

“Con tiện nhân nhà cô! Chắc chắn là chuyện tốt cô làm! Tại sao cao nứt da bác sĩ Hà làm dùng xong không có chuyện gì mà dùng của cô lại khiến con dâu tôi bị khó sinh? Làm hại da nhiều người bị thối rữa?! Không phải cô nói hàng của cô giống của Hà Loan Loan như đúc sao? Tôi đánh chết thứ hạ tiện nhà cô!”

Mụ ta nắm tóc Hứa Đồng, liều mạng đánh vào mặt vào người cô ta!

Hứa Đồng thét lên những âm thanh bén nhọn, ôm đầu chạy trốn khắp nơi trong nhà!

Nhưng sức chiến đầu của bà Từ quá mãnh liệt, móng tay vừa dài vừa nhọn, cào mặt Hứa Đồng rỉ máu, tóc cũng bị nắm đứt vài lọn!

Hứa Đồng liên tục kêu thảm thiết, quỳ xin tha: “Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Tôi trả tiền! Trả tiền! Trả tiền còn không được sao! Hu hu hu!! Cầu xin mấy người tha cho tôi!”

Cô ta khóc đến run rẩy, trong lòng vô cùng sợ hãi, đầu tóc bù xù như một bà điên, run rẩy đếm tiền, nức nở đưa mười lăm đồng cho mụ ta.

Bà Từ giật lấy: “Không đủ! Cô hại tôi bị đánh, hại con dâu tôi khó sinh! Hại cháu trai tôi không còn nữa! Còn hại tôi bị nhiều người mắng như thế! Mười lăm đồng đã muốn tôi bỏ qua? Bồi thường một trăm! Thiếu một xu là tôi băm cô ra đấy!”

Hứa Đồng sợ tới mức run lên, bây giờ cô ta thật sự sợ hãi, sức chiến đấu của bà Từ quá mạnh!

Cô ta không còn cách nào khác, chỉ đành lấy tiền ra, đếm đủ một trăm đồng đưa cho bà Từ, chuyện này mới xem như thôi.

Bà Từ dẫn người đi, những người đó đuổi theo bà Từ đòi tiền, muốn bồi thường!

Một đám người tụ lại đấu khẩu, da mặt của bà Từ còn dày hơn cả Hứa Đồng, lập tức chỉ về phía văn phòng chính ủy: “Con trai tôi là đoàn trưởng! Tôi trả lại phân nửa tiền cho mấy người là tốt lắm rồi! Mấy người còn dám nháo hả, muốn thì thử xem!”

Ai còn dám chọc mụ ta chứ? Những người đó chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay rời đi.

Nhưng bên chỗ Hứa Đồng lại không đơn giản như vậy, có không ít người mua cao trị nứt da bên chỗ Hứa Đồng biết chuyện của bà Từ, lập tức sôi nổi đi trả hàng đòi hoàn tiền!

Người nào tính tình không tốt, Hứa Đồng chỉ có thể trả tiền, nhưng người nào tính tình mềm mại, Hứa Đồng trực tiếp cự tuyệt.

Cả người cô ta đều là vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt, nhanh chóng khóa cửa chạy tới Trạm y tế.

Cô ta vừa vào cửa đã nhìn thấy gương mặt trắng nõn sạch sẽ mỹ lệ của Hà Loan Loan, Hứa Đồng khẽ cắn môi, ánh mắt tối lại!

“Hà Loan Loan! Cô cố ý đúng không? Là cô! Đều là cô! Cô cố ý hại tôi!”

Không chờ Hà Loan Loan mở miệng, bác sĩ Chu ở bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa: “Cô đang nói cái gì?”

Hứa Đồng vừa tủi vừa đau, nước mắt lã chã rơi xuống: “Hà Loan Loan! Tôi liều mạng với cô!”

Cô ta vừa nói vừa xông lên đánh Hà Loan Loan!

Cô ta đánh không lại bà Từ chẳng lẽ còn không đánh nổi một người mảnh khảnh yếu đuối như Hà Loan Loan sao?

Ai ngờ Hà Loan Loan lại đứng lên tránh sang một bên, Hứa Đồng trực tiếp ngã nhào vào ghế!

Cạnh ghế dựa vừa nhọn vừa cứng, Hứa Đồng kêu a một tiếng, miệng toàn là máu! Răng cô ta như muốn rơi hết cả ra ngoài!

Cô ta giận không át được, xoay người muốn đánh Hà Loan Loan!

Ai ngờ ngay lúc này lại có người vội vã chạy tới: “Có phải Hứa Đồng đang ở đây không? Ban Chính trị gọi cô qua đó!”

Hứa Đồng sửng sốt, cả người rét run!

Ban Chính trị kêu cô ta qua đó làm gì?

Hà Loan Loan lười để ý tới cô ta, đưa tay cầm chổi muốn đi quét rác, Hứa Đồng lại cho rằng cô muốn đánh cô ta, chỉ có thể né tránh, nhanh chóng chạy tới chỗ ban Chính trị.

Nhưng lúc rời đi còn không quên quay đầu mắng một câu: “Hà Loan Loan! Oan có đầu nợ có chủ! Cô chờ đó! Không phải không báo, chỉ là thời điểm chưa tới!”

Hà Loan Loan cười nhạt: “Cô nói đúng, không phải không báo mà là thời điểm chưa tới!”

Chờ Hứa Đồng chạy tới ban Chính trị, cán bộ Tôn vừa nhìn thấy cô ta thì đã nhíu mày: “Cô là vợ của doanh trưởng Dương? Cô bị cái gì vậy hả? Ở chỗ này có một phong thư, tố cáo cô từng dùng danh nghĩa người khác đi học cấp ba! Cô giải thích chuyện này đi!”

Dương Ba đứng bên cạnh, mặt đã biến thành màu đen: “Hứa Đồng! Chuyện này có thật không? Sao tôi lại không biết?”

Mặt Hứa Đồng trắng bệch, cô ta cắn chặt môi, chết sống không thừa nhận: “Em, em không nhớ rõ!”

Bình Luận (0)
Comment