Nhưng Hà Loan Loan lại không có cơ hội nói ngay cho Cố Dục Hàn.
Cố Dục Hàn đột nhiên nhận được một mệnh lệnh, lập tức xuất phát chấp hành nhiệm vụ tối cao cực kỳ quan trọng, vẫn là doanh trưởng Tần chạy tới báo cho cô biết chuyện này, thậm chí còn không biết khi nào Cố Dục Hàn mới trở về.
Bản thân cô còn chưa nghĩ kỹ phải sử dụng phương thức nào để nói cho biết Cố Dục Hàn chuyện này mới là tốt nhất.
Nếu muốn anh tin tưởng, cô phải nói cho anh biết chuyện mình đã sống lại, thậm chí là chuyện nông trường trong không gian của cô.
Hà Loan Loan có chút do dự.
Cố Dục Hàn rất tốt nhưng tính từ lúc bọn họ kết hôn tới bây giờ cũng chỉ mới được mấy tháng.
Cậu mợ thân cận nhất mà còn có thể hãm hại cô, vu khống cô, hại chết cô, bây giờ Hà Loan Loan không dám tin tưởng một người hoàn toàn.
Vừa may cô có thể nhân lúc Cố Dục Hàn không ở nhà, nghĩ cho kỹ phải nên làm sao cho tốt.
Dù sao bây giờ Chính Chính và Phỉ Phỉ cũng đang ở đây, cô không cần lo lắng Cố Viêm Lâm sẽ tổn thương bọn nhỏ.
Vì bán cao nứt da kiếm được không ít tiền, Hà Loan Loan dắt theo Hạ Quân, Chính Chính và Phỉ Phỉ vào thành phố một chuyến.
Bốn người ăn một bữa thật ngon, lại mua một ít quần áo mới, sách, vài món đồ chơi,…
Hà Loan Loan còn đến xưởng thuốc ở thành phố Tây Lâm một chuyến, cô dự định đàm phán chuyện kinh doanh cao nứt da.
Nếu chỉ dựa vào một mình cô để sản xuất cao trị nứt da thì quá mệt mỏi.
Cô đã cải tiến được công thức điều chế mới từ công thức cũ, cho dù không sử dụng nước thần và dược liệu trong không gian thì cũng có thể làm ra được cao trị nứt da chất lượng cao.
Ai ngờ một vị trưởng ban họ Tang của xưởng thuốc An Khang ở thành phố Tây Lâm vừa nhìn thấy cô thì đã khinh thường nói: “Mấy thứ thuốc linh tinh này mà cũng đòi đưa tới xưởng chúng tôi sao, chỗ này của chúng tôi chỉ sản xuất thuốc chính quy được các nhà khoa học nghiên cứu bài bản! Cô là cái thá gì? Biến nhanh đi!”
Hà Loan Loan còn chưa nói gì thì Hạ Quân đã tức giận xông lên: “Thái độ của cô làm sao thế hả! Cô là ai! Bản thân không có kiến thức mà còn ồn ào! Xã hội bây giờ có rất nhiều người tài giỏi đến từ nơi thâm sơn cùng cốc! Loại người vô tri như cô mà phát triển được xưởng thuốc An Khang này mới là lạ đó!”
Trưởng ban Tang lập tức nổi giận: “Thái độ của tôi là như vậy đấy! Sao hả! Tôi không cần thuốc của mấy người, không biết từ đâu lại mò tới một đám người ngu ngốc! Đen đủi!”
Cô ta nói xong thì bước vào xưởng thuốc, sai người mau chóng đóng cửa.
Chính Chính cũng không nhịn được lên tiếng: “Thím nhỏ, người này thật không lễ phép!”
Phỉ Phỉ ở một bên ăn hồ lô ngào đường cũng nói: “Hừ! Không chơi với cô ta!”
Hà Loan Loan nhìn gương mặt tròn trịa dính đầy đường phèn của Phỉ Phỉ, cười rộ lên: “Mẹ, chúng ta đừng tức giận, cũng đâu phải có mỗi xưởng thuốc nhà họ, không phải bên cạnh còn có xưởng thuốc Trường Ninh sao? Chúng ta lại đi hỏi một chút, dù sao đây là tổn thất của bọn họ chứ không phải chúng ta.”
Nghĩ vậy cũng đúng, Hạ Quân không nhịn được âm thầm giễu cợt loại người ngu xuẩn, có mắt mà không thấy Thái Sơn!
Cũng may thái độ của người phụ trách xưởng thuốc bên kia, trưởng ban Triệu, thật sự không tệ, anh ấy cẩn thận nghe Hà Loan Loan trình bày hiệu quả và quy trình bào chế cao trị nứt da, mỉm cười ôn hòa: “Thế này đi, cô để lại đây một hộp, vừa lúc tay tôi cũng bị nứt da. Tôi sẽ mua của cô rồi tự mình dùng thử trước, cô để lại địa chỉ cho tôi, nếu thật sự dùng tốt thì tôi sẽ đến tìm cô, lúc đó chúng ta sẽ thương lượng chuyện sản xuất số lượng lớn.”
Hà Loan Loan lập tức đồng ý: “Được.”