Bà Dương càng kiêu ngạo, đi lên gạt tay Bao Thải Hồng: “Đồ lẳng lơ, ai dạy cô chỉ tay vào người khác như vậy? Cô đi kiện đi! Tôi là trưởng bối của cô, nói cô hai câu thì làm sao? Nếu cô không chột dạ thì cô gấp cái gì? Hay là tôi nói trúng tâm sự của cô? Cô thật sự ngoại tình với người khác!”
Hứa Đồng đứng bên cạnh xem náo nhiệt, trong lòng vui như nở hoa.
Lần trước chó nhà cô ta bị Hà Loan Loan và Bao Thải Hồng bắt nạt, lần đã được mẹ chồng cô ta trả đủ!
Bao Thải Hồng thật sự tức giận, xoay người muốn đi: “Bây giờ tôi đi kiện đây!”
Bà Dương bắt lấy cô ấy: “Đồ mất dạy, cô kiện ai! Kiện con mẹ nhà cô! Tôi xem hôm nay ai dám kiện!”
Bao Thải Hồng nhanh chóng hất tay bà ta, hai người giằng co một lúc, bà Dương lập tức ngồi phịch xuống đất!
“Ai da! Giết người! Đây là vợ nhà ai, giết người rồi! Ngoại tình rồi còn giết người! Không có thiên lý! Tôi... phốc!”
Bà ta đang mắng thì không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi…
Hứa Đồng đứng xem náo nhiệt lập tức sửng sốt.
Mấy quân tẩu khác đi ngang qua cũng sợ hãi: “Ai da, sao bà già này lại hộc máu?”
Hứa Đồng nhanh chóng nói: “Bao Thải Hồng cô đứng lại! Cô đánh mẹ chồng tôi hộc máu! Bồi thường tiền đi!”
Bà Dương còn muốn mắng tiếp, nhưng ai ngờ vừa bò dậy thì cơ thể lại loạng choạng ngã nhào ra đất, bà ta lại phun ra một búng máu!
Cả đám người sợ hãi!
“Ai da! Xảy ra chuyện rồi! Chuyện lớn rồi! Mau, mau, đưa đến Trạm Y tế!”
Hứa Đồng nhìn thấy tình cảnh này, cũng sợ nếu xảy ra chuyện thật thì sẽ khó ăn nói với Dương Ba, nhanh chóng túm Bao Thải Hồng chạy tới Trạm Y tế.
Mà Bao Thải Hồng sợ tới mức trào nước mắt, cô ấy chỉ muốn né tay bà Dương, đâu có dùng chút sức lực nào!
Bác sĩ Chu của Trạm Y tế nhìn bà Dương, bó tay không có cách nào: “Bác sĩ Hà có nói khả năng cao là trong người bà ấy có khối u, nếu bị ung thư thật thì tôi cũng không có biện pháp. Mấy người mau đưa bà ấy vào thành phố khám đi!”
Hứa Đồng không còn cách nào, đành nhanh chóng đi gọi Dương Ba, tìm xe tức tốc đưa bà Dương đến bệnh viện thành phố.
Hai vợ chòng liên trưởng Tạ và Bao Thải Hồng cũng đi theo, Bao Thải Hồng sợ tới mức bật khóc.
Liên trưởng Tạ căng mặt nói: “Đừng khóc, chờ đến thành phố thì sẽ biết. Em không đánh bà ấy, sao có thể hộc máu như vậy được?”
Dương Ba nghe được lời này thì lập tức đỏ mắt, nắm tay hỏi: “Sao hả? Người té xỉu không phải mẹ cậu, người hộc máu cũng không phải mẹ cậu đúng không?! Tôi sẽ không để yên cho mấy người đâu! Mấy người phải phụ trách đến cùng!”
Bao Thải Hồng hoảng loạn rơi nước mắt, Tạ Duệ Cường hít sâu: “Doanh trưởng Dương, nếu là trách nhiệm của chúng tôi thì chúng tôi sẽ phụ trách đến cùng! Chuyện này anh cũng biết, là mẹ anh mắng vợ đoàn trưởng Cố và vợ tôi, vu khống bọn họ ngoại tình! Vợ tôi muốn đến ban Phụ nữ tố cáo, mẹ anh bước lên ngăn cản, xô đẩy vài cái, chẳng lẽ anh không biết xô đẩy như thế không thể làm người ta hộc máu sao?”
Dương Ba cười lạnh: “Không phải là mấy người đang nghĩ trốn tránh trách nhiệm đó chứ? Nhưng chuyện ngày hôm nay, mấy người chạy không thoát đâu!”
Tạ Duệ Cường phát hiện người này căn bản không nghe người khác nói!
Chẳng trách lúc trước đoàn trưởng Cố hoàn toàn không thèm để ý tới Dương Ba, thật sự không thể nói chuyện với loại thiểu năng trí tuệ này được mà!
Một đám người nhanh chóng đưa bà Dương hôn mê chạy lên bệnh viện thành phố kiểm tra một phen, bác sĩ đau đầu nói: “Người này bị ung thư dạ dày, ít nhất là đã ba bốn tháng, bây giờ đã đến thời kỳ cuối, khó mà xoay chuyển được, chỉ có thể dùng chút thuốc giảm đau để những ngày cuối đời của bà ta không quá mức thống khổ.”
Hai vợ chồng Tạ Duệ Cường và Bao Thải Hồng đứng bên cạnh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Đồng thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, mụ già chủ chứa, mau chết đi!
Dương Ba lập tức hô lên: “Không thể nào! Mẹ tôi khỏe như vậy, sao lại bị ung thư dạ dày?”
Nhưng vào lúc này, bà Dương đã tỉnh lại, biết bản thân bị ung thư dạ dày, lập tức run rẩy nắm tay Dương Ba khóc hu hu: “Con ơi! Khẳng định là con kỹ nữ Hà Loan Loan hại mẹ! Cô ta nguyền rủa mẹ, thật đúng là linh nghiệm! Con đi tìm cô ta, bắt cô ta trị cho mẹ!”