Lúc này ngữ khí kiêu ngạo khiến hàng ngàn hàng vạn thính giả đang nghe radio đều kinh hãi!
"Đây là ai? Trâu bò thế cơ à? Nhà cô ta có người làm quan là có thể tùy tiện bắt nạt kẻ khác ư?"
"Gia đình người này khẳng định có tên tham quan! Tôi phải gọi điện thoại tố cáo, người này ở nơi nào? Họ Hoàng? Tây Lâm?"
Sau khi Hà Loan Loan cúp máy lại tiếp tục gọi điện thoại cho báo chí, đài phát thanh tỉnh, mỗi chỗ gọi một lần.
Trong một buổi chiều ngắn ngùi, nhà họ Hoàng đã nổi tiếng khắp cả nước!
Lúc này Hoàng Vũ Vi mới vừa bước vào cổng nhà, còn chưa biết chuyện này, cô ta tức giận nói: "Bố ơi! Xưởng thuốc Trường Ninh..."
Còn chưa dứt lời đã có một cái gạt tàn thuốc lá nặng nề đập tới!
Hoàng Vũ Vi nhanh chóng né tránh rồi hét lên một tiếng, tức giận đến dậm chân: "Bố! Bố làm cái gì đấy!! Là con!! Vi Vi đây!"
Phó bí thư Hoàng chỉ vào cô ta, sắc mặt xanh mét: "Tao đập mày đấy! Mày đã nói cái gì ở bên ngoài? Vì sao lại truyền tới Kinh Thị và tỉnh? Người của ban kỷ luật đều đã gọi điện thoại cho tao rồi đấy!!"
Hoàng Vũ Vi rét run cả người: "Không thể nào, sao có thể!"
Cho dù Hà Loan Loan dám ra ngoài tố cáo thì chỉ cần cô ta không thừa nhận là cô ta từng nói thì không phải sẽ êm đẹp ư?
Cô ta che trán, vội vàng nói: "Bố, bên phía xưởng thuốc Trường Ninh không phải chỉ là ngăn cản giấy chứng nhận trong ban một chút thôi sao? Bây giờ con còn chưa làm cái gì mà, sao lại truyền tới bên trên được? Khẳng định là hiểu nhầm thôi! Bố, bố giúp con với, con bé nhà quê ở xưởng thuốc Trường Ninh kia quá xấu xa, cô ta bắt nạt con, hôm nay cô ta..."
Cuối cùng phó bí thư Hoàng cũng không nhịn được nữa, giơ tay tát cô ta một cái!
Đánh cô con gái mà ngày thường cưng chiều nhất đến ngã quỵ trên mặt đất không thể tin nổi mà bật khóc!
"Bố điên rồi bố đánh con!”
Bà Hoàng bên cạnh đau lòng đi lên ôm con gái, rống to với chồng: "Ông cần gì phải đánh nó! Có việc gì không biết nói chuyện tử tế sao!"
Phó bí thư Hoàng tức muốn chết, thịt trên mặt đều đang run rẩy: "Nói chuyện tử tế? Hay là tôi vào trong nhà lao nói nhé? Nó bảo với người ta là nhà họ Hoàng chúng ta một tay che trời, có thể hoành hành ngang ngược ở Tây Lâm Thị! Nói nhà họ Hoàng chúng ta đã xử không ít người! Nó có ý gì? Người ở Kinh Thị và tỉnh đều đã gọi điện thoại hỏi tôi, hỏi con gái của anh Hoàng nào đó nói lời này là có ý gì!!"
Ông ta nói xong, đôi mắt đỏ như máu xụi lơ ở trên ghế cho chính mình hai cái bạt tai thật mạnh.
Xong rồi, giờ mới xong rồi!
Vốn dĩ mối quan hệ ở Kinh Thị của ông ta đã giúp ông ta chuẩn bị xong xuôi, cuối năm là có thể lên trên tỉnh, hiện tại hết thảy đều bởi vì mấy câu nói của con gái ông ta mà đi tong!
Hoàng Vũ Vi ôm mặt khóc hết sức ấm ức: "Nhưng mà rõ ràng con không làm gì cả mà! Sao lại nghiêm trọng như vậy! Bố ơi, cho dù bọn họ muốn điều tra thì cứ để cho bọn họ tới điều tra là được! Chúng ta cây ngay không sợ chết đứng!"
Nhìn Hoàng Vũ Vi rõ ràng đã được học hết cao đẳng mà lại có đầu óc vô cùng ngu xuẩn, bố cô ta tức giận đến mức thực sự muốn thăng thiên ngay tại chỗ!
Đừng nói đến bản thân nhà bọn họ đã không trong sạch, cho dù có trong sạch đến mấy đi nữa, bị điều tra thì sẽ rất xấu hổ, trong một đoạn thời gian rất dài đều sẽ nằm trong trạng thái bị mọi người hoài nghi.
Ắt hẳn sẽ ảnh hưởng vô cùng lớn đến con đường làm quan.
Ông ta thở dài một hơi nặng nề, chỉ có thể nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, nghĩ cách chuẩn bị một phen cho tốt!
Nhưng hiện tại sự việc đã quá ầm ĩ, muốn tiêu tan ở trong nội bộ Tây Lâm là điều không thể, không nói tới Kinh Thị, nếu tổ điều tra của tỉnh tới, ông ta cũng không có cách hay để che lấp.
Hiện tại cách tốt nhất chính là nhanh chóng nhận sai, nói là hiểu lầm!