Loan Loan cũng không oán trách ông ấy cái gì, nhưng ông ấy không biết chính mình là một kẻ rác rưởi là kẻ bỏ đi sao? Ông ta xứng với một tiếng cậu của Loan Loan sao?
Nếu Tú Uyển ở dưới suối vàng có biết thì liệu có hận đến mức muốn đánh chết người làm anh trai như ông ấy không?
Lý Quốc Chấn nheo mắt lại: “Anh cả, vì sao anh không nói lời nào?”
Môi Hà Thủ Phúc run run, Trần Thuý Hoa nóng nảy: “Ông nói đi chứ! Ông có gì nói đó đi! Lúc trước em Tú Uyển thế nào, nhiều năm như vậy đứa bé thế nào, còn nói hết cả tình hình nhà chúng ta ra đi, Hổ Nữu…”
Nghe được cái tên Hổ Nữu, Hà Thủ Phúc đột nhiên ngẩng phắt đầu!
Ông ấy nhìn chằm chằm vào Trần Thuý Hoa: “Bà đừng ép tôi! Đừng ép tôi!”
Trần Thuý Hoa nóng nảy: “Tôi ép ông cái gì? Không phải ông thương Hổ Nữu nhất sao?”
Bà ta đã đoán trước Hà Thủ Phúc là kẻ hèn nhát, sẽ ngoan ngoãn chịu khống chế.
Nhưng không ngờ, Hà Thủ Phúc lập tức nhảy lên, bóp chặt cổ của Trần Thuý Hoa, giận dữ hét lên: “Bà đừng ép tôi! Đừng ép tôi!!”
Trần Thuý Hoa hoảng sợ, nhanh chóng phản kháng!
Hà Linh Linh cũng trợn mắt há hốc mồm, Cố Viêm Lâm bên cạnh mau chóng đi lên kéo ra.
Trần Thuý Hoa là kẻ tàn nhẫn, không ngờ ba ta lại phản kháng thành công, ra sức cắn một phát lên trên cánh tay của Hà Thủ Phúc, chết cũng không buông tay!
May mà cảnh vệ viên của Lý Quốc Chấn đã kéo hai người ra.
Sự khác lạ của Hà Thủ Phúc đã làm Lý Quốc Chấn cảm nhận được sự việc tuyệt đối không đơn giản như vậy!
Còn Trần Thuý Hoa thì khẽ cắn môi, xem như bà ta đã rõ ràng, đi đến bước này rồi thì không tàn nhẫn là không được!
Là do trước đó bà ta đã quá thiện lương!
Bà ta húc đầu vào Hà Thủ Phúc, khóc lớn kêu to: “Hà Thủ Phúc cái đồ súc sinh táng tận lương tâm nhà ông! Ông cho rằng tôi không biết ư!! Ông thích chính em gái ruột của ông!! Ông có biết xấu hổ hay không!! Ông có dám nói với Lý Quốc Chấn, ông âm thầm mơ ước em gái ruột của mình không!
Mọi người đều đến xem đi, anh trai nhà ai lại thích chính em gái ruột của mình cơ chứ! Ông nhìn lén cô ấy tắm rửa! Trộm nội y của cô ấy! Ông có chết cũng không biết xấu hổ! Ông không phải người! Nếu tôi mà là ông thì đã chẳng còn mặt mũi nào đứng trước mặt chồng của Tú Uyển nữa!!”
Cả người của Hà Thủ Phúc đều đang phát run, hàm răng kêu ken két: “Bà… Bà…!”
Ông ấy tức đến phát điên rồi! Sao trên thế giới lại có kẻ vô sỉ như vậy, giỏi đổi trắng thay đen như vậy!!
Tức giận đến mức tư duy của ông ấy hỗn loạn, cũng không biết nên nói gì!
Trần Thuý Hoa quay đầu nói với Lý Quốc Chấn: “Khoảng thời gian Tú Uyển mới vừa kết hôn với cậu, có một lần tôi và anh trai cô ấy đi thăm hai người, nội y mà Tú Uyển phơi bị mất chắc cậu biết chứ? Chính là ông ta trộm đấy! Ông ta thích chính em gái ruột của mình! Tôi tận mắt nhìn thấy!
Không biết ông ta nghĩ như thế nào trong lòng, bọn họ là anh em ruột, khi còn nhỏ đều đã sờ qua mấy trăm lần rồi đúng không? Lý Quốc Chấn, chú mà là đàn ông thì chắc cũng sẽ không chịu đựng được vợ chú lại có một ông anh trai như vậy đúng không!”
Loại chuyện này thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, mà lời đồn như vậy một khi dấy lên thì muốn phản bác cũng không tìm được chứng cứ.
Từ trước đến nay Hà Thủ Phúc không cảm thấy sẽ có lúc có miệng mà khó trả lời, bị bôi nhọ đến mức lấy cái chết tự chứng minh trong sạch!
Ông ta vừa hít thở không thông liền trực tiếp ngất đi!
Cảnh vệ viên nhanh chóng hô hoán bác sĩ và y tá, Lý Quốc Chấn nhìn thấy hết thảy, chỉ cảm thấy Trần Thuý Hoa này quả đúng là kẻ điên!