Vốn dĩ người bên trên cũng không muốn thúc giục ông ấy, nhưng một nhà khoa học đẳng cấp ở nước ngoài đã cố ý tới nước họ thăm hỏi giao lưu bởi vì thành quả nghiên cứu khoa học mới nhất của Lý Quốc Chấn, đây là chuyện rất quan trọng.
Lý Quốc Chấn chỉ có thể nhanh chóng xuất phát về Kinh Thị.
Trước khi rời đi, ông rất luyến tiếc Hà Loan Loan.
Hà Loan Loan lại cười nói: "Cha ơi, chúng ta có thể viết thư mà, còn có thể gọi điện thoại nữa, trung tâm y tế con làm cách nơi gọi điện thoại chỉ vài phút đi bộ. Hiện tại đã là tháng ba, tháng bảy khi kỳ thi đại học kết thúc, bất kể thế nào, con đều sẽ đi Kinh Thị thăm cha!"
Lý Quốc Chấn mở miệng, có chút áy náy không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể cười vẫy tay.
Vốn dĩ ông ấy cho rằng tìm được con gái rồi là có thể bù đắp thật tốt.
Nhưng hiện tại vẫn thân bất do kỷ.
May mà chỉ cần mấy tháng nữa, Loan Loan sẽ về Kinh Thị.
Bên cạnh, Lý Đan Thanh nhanh chóng bưng quả táo đã được rửa sạch sẽ gọt hết vỏ tới: "Chú hai, chú ăn quả táo đi."
Loan Loan không ở đây, cô ta chính là đứa bé duy nhất bên cạnh chú hai, Lý Đan Thanh chăm sóc hết sức tận tình.
Thậm chí cô ta còn không nghĩ ra, vì sao Hà Loan Loan không đi theo Lý Quốc Chấn cùng đến Kinh Thị chứ?
Có người cha như vậy thì dù vứt bỏ hết thảy cũng phải đi theo.
Lý Đan Thanh làm như vô tình mà nói: "Loan Loan còn nhỏ, hướng tới tình yêu, luôn muốn ở bên chồng em ấy, nhưng về sau em ấy sẽ hiểu, thật ra tình thân là đáng quý nhất."
Lý Quốc Chấn ngừng lại, không nhận quả táo, chỉ lạnh nhạt nói: "Loan Loan là đứa trẻ ngoan, từ trước đến nay chú không nghĩ tới việc cưỡng cầu nó nhất định phải hiếu thuận, chú căn bản chưa từng nuôi nó, nó không hận chú đã là sự thiện lương lớn nhất rồi."
Ông ấy nhắm mắt lại, trong lòng cân nhắc, sau khi về Kinh Thị phải sắp xếp cho Loan Loan như thế nào.
Tiền thì nhất định phải cho cô thật nhiều thật nhiều rồi, mặt khác, sau khi ông ấy biết tin Tú Uyển đã mất thì vẫn luôn suy nghĩ một chuyện.
Trên thế giới này, rốt cuộc có hồn ma hay không?
Lý Quốc Chấn không nói cho bất cứ ai về ý nghĩ của mình, ông ấy cười ha hả với Hà Loan Loan, thật ra trong lòng vừa hối hận vừa đau đớn, hận không thể lấy cái chết bù đắp cho Tú Uyển.
Nhưng vì Loan Loan, ông ấy không thể chết được.
Không chết, lại còn thống khổ hơn cả chết, ông ấy rất hy vọng trên đời này có hồn ma, hoặc là có công nghệ cao nào đó có thể làm thời gian quay ngược, làm lại tất cả?
*
Bởi vì trong nhà chỉ còn hai vợ chồng, Cố Dục Hàn lại bắt đầu phóng túng.
Đầu tiên là anh lấy cớ nhờ Hà Loan Loan kỳ lưng cho, kéo cô vào bồn tắm lăn lộn hơn nửa ngày, rồi sau đó tới phòng ngủ, vốn dĩ đang ôm nhau ngủ yên lành, ngủ đến nửa đêm lại lăn lộn một phen.
Sáng sớm, Hà Loan Loan mới mở mắt, anh liền hôn lên.
Kỳ thật Cố Dục Hàn đúng là người đàn ông cực phẩm, vai rộng chân dài, cơ bụng rắn chắc đường nét mượt mà, còn có đường nhân ngư.
Gương mặt kia cũng cực kỳ đẹp trai, mỗi lần Hà Loan Loan nhìn thấy đều không đành lòng từ chối.
Đặc biệt là khoảnh khắc người đàn ông đổ mồ hôi đầm đìa cúi đầu cắn cánh môi cô, đầu óc Hà Loan Loan trống rỗng chỉ cảm thấy có chết cũng đáng.
Mà Hà Loan Loan căn bản không biết, thật ra đối với Cố Dục Hàn mà nói, cô cũng giống như cơn nghiện khó có thể khắc chế.
Đánh giá của người ngoài về Cố Dục Hàn đều là kiểu bình tĩnh khắc chế, có sự tự kỷ luật tuyệt đối, nếu ngày nào đó bị quân địch bắt được thì chắc chắn sẽ lấy cái chết để tỏ rõ ý chí.
Nhưng chỉ có Cố Dục Hàn hiểu rõ, chỉ cần anh trông thấy Hà Loan Loan thì sẽ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, luôn muốn làm chút gì đó.