Đoàn trưởng Từ cũng một bụng tức, hai người đi đến hành lang, anh ga theo bản năng thấp giọng rống lên giận dữ: "Tào Quyên cô điên rồi à? Làm ầm ĩ mọi chuyện lên như vậy? Đứa bé không thoải mái, cô tìm vợ của Cố Dục Hàn làm gì? Cô có biết hiện tại lữ trưởng Hoắc đã biết rồi không?! Ông ta còn tưởng tôi làm gì cô đấy!"
Tào Quyên kinh ngạc nhìn anh ta, môi run run, mới cười khổ nói: "Cho nên anh cho rằng anh không làm gì tôi?"
Đoàn trưởng Từ cười lạnh, nói không chút nào để ý: "Tôi đã làm gì cô? Cô là vợ của đoàn trưởng, bình thường ở viện gia quyến, ai dám bắt nạt cô? Ngay cả mẹ của Cố Dục Hàn cũng nể mặt tôi mà giới thiệu công việc cho cô đấy!
Mẹ tôi trông đứa bé, đứa bé đó khó trông, không phải cô không biết! Nhiều năm như vậy cô không sinh được con tôi cũng không trách cô, chỉ sinh một đứa con gái, tôi cũng chưa nói cái gì đúng không?"
Tào Quyên tuyệt vọng lắc đầu.
Cô ấy là một người yếu đuối, tất nhiên không thể nào hoàn toàn buông bỏ chuyện trước kia trong nháy mắt.
Nhưng lúc này, đoàn trưởng Từ làm chút do dự cuối cùng trong lòng cô ấy biến mất hết.
Quả nhiên, Loan Loan nói rất đúng, bản tính khó dời!
Bạn trông mong vào việc một người thay đổi bản tính của anh ta, không hề khả thi!
Đoàn trưởng Từ còn đang thấp giọng phê bình cô ấy.
Tào Quyên rưng rưng nước mắt nói: "Trân Trân bị đâm mười một cây kim thêu hoa! Mười một cây! Không biết đã đâm bao lâu, chậm một chút nữa là tiến vào nội tạng! Bên trong da đầu con bé cũng có kim! Nó mới được mấy tháng chứ!! Trừ mẹ anh ra thì còn ai lại làm như vậy? Anh là bố của Trân Trân, anh, anh..."
Miệng đoàn trưởng Từ mấp máy, tránh đi ánh mắt của cô ấy: "Hiện tại sự việc đã xảy ra rồi, cô nói những lời này có ích lợi gì chứ? Vả lại, không phải đã phẫu thuật xong rồi sao?
Cô yên tâm, tôi sẽ chi tiền phẫu thuật. Hiện tại điều quan trọng nhất chính là, cô nhanh chóng đến chỗ của lữ trưởng Hoắc nói rõ ràng mọi chuyện, bằng không nó sẽ ảnh hưởng tới công việc của tôi!!"
Tào Quyên cắn chặt răng hàm sau, miệng vết thương trên người Trân Trân của cô còn chưa lành! Người làm bố như Từ Trưởng Tiến lại không hề quan tâm lấy một câu!!
Liệu đứa bé có để lại sẹo hay không, kế tiếp có di chứng gì không, không quan tâm rốt cuộc là ai đâm kim, anh ta chỉ quan tâm đến chính mình!
Loại hôn nhân này còn giữ làm gì? Loại bố này, còn không bằng người xa lạ!
Cô ấy móc ra một ống tiêm đã sớm giấu kỹ trong túi, đâm lên mặt Từ Trưởng Tiến!
"Ối! Cô làm gì đấy! Tào Quyên cô điên rồi!"
Trên mặt trên tay của Từ Trưởng Tiến bị đâm liền hai mươi mấy phát!
Kim tiêm bén nhọn kia đâm vào khiến anh ta đau rát, người bình thường có mấy ai không sợ tiêm chứ?
Đau đến mức khiến anh ta trực tiếp giơ tay lên tát một cái làm Tào Quyên ngã xuống mặt đất!!
"Tôi đánh chết cô con đàn bà ngu xuẩn này!! Cô đang yên đang lành lại lấy kim đâm tôi!"
Lúc Từ Trưởng Tiến tay đấm chân đá Tào Quyên, y tá nghe được động tĩnh lập tức vọt tới.
*
Nói trùng hợp cũng trùng hợp, sau khi tin tức trong cơ thể bé gái bị đâm vào mười một cây kim thêu hoa lên TV thì lập tức rúng động, không ít phóng viên đều vọt tới bệnh viện.
Không ít người mang theo camera trong tay quay chụp đoàn trưởng Từ và Tào Quyên.
Tào Quyên bị đánh đến mức nằm trên mặt đất, khóe miệng chảy máu, khắp mặt toàn là nước mắt, người phụ nữ vốn đã xanh xao vàng vọt, lúc này càng thê thảm lại đáng thương!
Còn Từ Trưởng Tiến thì sao, anh ta hùng hổ, đôi tay còn nắm thành thiết quyền như muốn đánh tiếp!
Y tá không nhịn được bắt đầu mắng: "Con người anh bị làm sao thế! Con anh bị đâm mười một cây kim thêu hoa, anh lại ở đây đánh vợ! Người nhà các anh có còn là người không?"
Phóng viên nhao nhao hỏi: "Xin hỏi, nhìn quần áo trên người anh, anh là quân nhân sao?"
"Người bị đâm mười một cây kim thêu hoa kia là con gái của anh sao?"
Từ Trưởng Tiến đau đầu không thôi, hiện tại anh ta mới biết, sự việc thật sự đã rất ầm ĩ rồi!
"Chuyện này không có liên quan gì đến các người! Tôi cảnh cáo các người không được chụp bừa! Xoá hết ảnh đi!! Đây là chuyện trong nhà chúng tôi, là chuyện giữa vợ chồng, người ngoài không quản được!"
Chỗ bị đâm trên người anh ta còn đang đau, kim tiêm nhỏ như vậy, không chỉ đâm vào làn da mà còn đâm vào thịt và cả xương cốt!
Chi chít, đau đớn làm anh ta khó chịu!