Hà Loan Loan bồn chồn không yên, cô do dự mười mấy giây rồi quyết định để lại cho Tào Quyên một tờ giấy, sau đó rón rén bước xuống lầu.
Căn phòng này nằm ở lầu hai, Hà Loan Loan nhanh chóng chạy ra ngoài, chỉ nhìn một cái là đã chắc chắn người kia là Cố Dục Hàn!
Cố Dục Hàn đưa lưng về phía cô, nghe được tiếng bước chân đã quay đầu lại theo bản năng.
Sau đó anh nhìn thấy người phụ nữ anh đặt trên đầu quả tim đang tươi cười chạy bổ về phía anh!
Cõi lòng lập tức được lấp đầy!
Anh vội vàng ôm éo cô, nhìn gương mặt cô, anh chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, không thể nào tức giận nổi.
Hà Loan Loan kiễng chân hôn lên cằm anh: “Sao anh lại tới đây? Hôm nay em bận quá, không kịp về nên...”
Lời còn chưa dứt thì người đàn ông đã giữ ót cô, cúi đầu hôn xuống môi cô.
Lạnh lẽo và ấm áp giao hòa, anh trằn trọc lại tham lam, hơi thở mang theo cái lạnh của trời đêm, anh dùng nụ hôn này để nói cho cô biết mình vừa tức giận vừa lo lắng!
Hà Loan Loan cũng vô cùng phối hợp, cô nhón chân, ngửa đầu, nỗ lực đáp lại người đàn ông mà cô rất yêu này!
Sau một lúc lâu, có người đạp xe tới, Hà Loan Loan nhanh chóng vùi vào ngực anh.
Cố Dục Hàn cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng vỗ mông cô: “Còn biết thẹn thùng? Tối không về cũng không biết nói với anh một tiếng sao?”
Hà Loan Loan rầu rĩ nói: “Người ta bận mà, hơn nữa một đêm không về cũng đâu phải chuyện lớn? Lần trước Bao Thải Hồng tới nhà thân thích tận một tuần đó.”
Nhưng Cố Dục Hàn lại hừ một tiếng: “Em không giống bọn họ, anh cũng không giống bọn họ.”
Anh thấy Hà Loan Loan không về nhà nên lái xe suốt đêm chạy tới thành phố, hỏi thăm một vòng lớn mới biết được Hà Loan Loan giúp Tào Quyên tìm nhà thuê.
Thật vất vả mới tìm được chỗ này, lại thấy quá muộn, sợ làm phiền bọn họ nên chỉ có thể đứng dưới lầu.
Cũng may cô đã xuống đây, còn cho anh một bất ngờ lớn.
Cố Dục Hàn cong lưng: “Đi lên, anh cõng em.”
Hà Loan Loan thuận theo, bò lên lưng anh, cười tủm tỉm hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Đi tới một nơi có thể trừng phạt em.” Ngữ khí của anh tràn ngập ý cười.
Hà Loan Loan rất nhanh đã hiểu được nơi trừng phạt này là gì!
Là một nhà khách!
Ánh đèn nhà khách le lói, đã quá muộn, bà chủ nhận tiền đưa chìa khóa cho bọn họ rồi tiếp tục ngủ gật.
Cố Dục Hàn gắt gao kéo tay Hà Loan Loan, vừa vào phòng đóng cửa đã lập tức giữ ót cô rồi hôn lên.
...
Chờ Hà Loan Loan phản ứng lại thì cô đã bị đưa tới mép giường, chân cũng đã bị giữ chặt đến đau nhức.
Ánh mắt Cố Dục Hàn sâu thăm thẳm, bên trong như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Cả người Hà Loan Loan nóng lên.
Cánh môi ửng đỏ vì bị anh gặm cắn.
Cố Dục Hàn đã nhận ra, lập tức cúi đầu ngậm lấy môi cô, lấp kín âm thanh yếu ớt sắp phát ra từ yết hầu của cô...
Một đêm lăn lộn.
Trước khi bị cơn buồn ngủ đánh úp, Hà Loan Loan chỉ mơ hồ nhớ rõ anh nhỏ giọng nỉ non bên tai cô: “Bà xã, sau này đừng đi đâu nữa, ở bên cạnh anh cả đời, được không?”
...
Ngày hôm sau trời nắng chói chang, Hà Loan Loan thật sự mỏi mệt, mới hơn năm giờ đã chui vào không gian ngủ bù sáu tiếng, lúc này mới xem như là có tinh thần.
Cố Dục Hàn được ăn no nên tâm trạng rất tốt, mặt mày đều là ý cười, sáng sớm đã ra ngoài mua bữa sáng cho cô.
“Đều là đặc sản của thành phố, tàu hủ ky cuốn bánh quẩy, chấm bánh quẩy vào tào phớ cũng được, còn có cháo đậu, là đậu xanh, em anh nhiều một chút cho bổ.”
Hà Loan Loan hừ một tiếng: “Tối hôm qua thiếu chút nữa em đã la lên... Cố Dục Hàn, lần sau không được như vậy!”
Anh nghe lời gật đầu, Hà Loan Loan lại chắc chắn anh nghe chẳng lọt tai.
Lúc người này hưng phấn lên thì hoàn toàn không nghe lời người khác.
Nhưng nói thế nào thì cô cũng đã đắm chìm trong đó, chuyện này cũng là cô chiếm của hời.
Chẳng trách người ta lại nói vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa.