Hà Loan Loan nhanh chóng thay, tay nghề của Tào Quyên thật sự rất tốt.
Đặc biệt là cái váy kẻ ô đỏ đen kia, trông da rất trắng, đường cong của quần áo bao lấy dáng người vốn đã đẹp đẽ của Hà Loan Loan, phóng đại toàn bộ ưu điểm của cô, lúc Hà Loan Loan đi ra từ phía sau mành, Tào Quyên cũng kinh ngạc!
Cô ấy vui mừng nói: "Loan Loan! Cô đúng là cái giá treo quần áo!"
Hà Loan Loan cũng rấy thích bộ quần áo này, vừa lúc hôm nay có thời gian rảnh, cô liền ôm Trân Trân cùng Tào Quyên đi đến chợ bán sỉ vải dệt chọn một ít vải.
Nhờ Tào Quyên làm một bộ áo sơ mi và quần dài mới cho Cố Dục Hàn.
Cô thích chuẩn bị quần áo mới cho Cố Dục Hàn.
Bởi vì Cố Dục Hàn rất không để ý đến chuyện mặc quần áo này, quần áo của anh đều tương đối cũ, có đôi khi rách cả ra cũng chỉ nhờ chị dâu nhà hàng xóm gia lấy miếng mụn vá vào rồi tiếp tục mặc.
Tác phong này rất là tốt, nhưng Hà Loan Loan cảm thấy bọn họ không thiếu tiền, dáng Cố Dục Hàn đẹp, ngoại hình đẹp trai, cô muốn để Cố Dục Hàn ăn mặc đẹp hơn một chút.
Sơ mi trắng, tây trang đen, là vẻ ngoài đẹp nhất của đàn ông.
Cô còn chưa từng trông thấy dáng vẻ Cố Dục Hàn mặc tây trang đen nữa!
Chờ làm xong quần áo, sau này Cố Dục Hàn đi họp này nọ, thi thoảng có những lúc không cần mặc quân trang cũng có thể mặc nó đi ra ngoài, sẽ trang trọng hơn.
Hai người mang theo đứa bé tới chợ bán sỉ trang phục, bên Tây Lâm này ít chỗ bán tây trang, bởi vậy vải dệt cho tây trang cũng không có nhiều.
Đi dạo vài cửa hàng, Tào Quyên chọn chút vải mình cần dùng để làm quần áo.
Hà Loan Loan cũng chọn vài loại vải dệt, chủ hàng bán vải dệt nhìn thấy chiếc váy dài kẻ ô đen đỏ trên người Hà Loan Loan cũng không nhịn được mà đánh giá từ trên xuống dưới: "Cô gái, cái váy trên người cô mua ở đâu đấy?"
Hà Loan Loan và Tào Quyên nhìn nhau cười: "Là bạn của cháu làm, nếu cô muốn thì có thể tìm cô ấy đặt làm."
Chủ cửa hàng kia thật sự muốn có, trực tiếp xin địa chỉ của Tào Quyên, đặt một cái váy giống cái trên người Hà Loan Loan như đúc.
Chỉ là con gái của bà chủ mập hơn Hà Loan Loan, kích cỡ không giống nhau, bà ấy nhanh chóng gọi con gái mình tới đo kích cỡ.
Mặt khác sợ Trân Trân chờ sốt ruột, bèn lấy một ít bắp rang cho Trân Trân ăn.
Nhưng Trân Trân còn quá nhỏ, tới tuổi vừa mới bắt đầu ăn cháo và mì sợi, vẫn chưa thể bắp rang.
Hà Loan Loan chỉ đành cẩn thận cầm lấy, để cô bé liếm vị ngọt bên trên.
Cô nhóc kêu a a duỗi đầu lưỡi nhỏ màu hồng phấn liếm hăng say, Hà Loan Loan nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô bé mà trái tim tan chảy, trong lòng không nhịn được còn mắng, sao mẹ của tay Từ Trưởng Tiến đó lại nhẫn tâm như vậy!
Bây giờ trên da đầu của Trân Trân vẫn còn có vết sẹo!
Hà Loan Loan nghĩ thầm chuyện này trong lòng, không chú ý tới cách đó không xa có hai người đang nhìn cô.
Mộ Hải và Hoàng Vũ Vi cùng nhau ra ngoài đi dạo phố mua vải dệt, vì Hoàng Vũ Vi tính làm cái váy.
Lần trước cô ta nhìn thấy Hà Loan Loan mặc sườn xám rất đẹp, mình cũng muốn mua một miếng vải làm sườn xám, nhưng chọn tới chọn lui cũng không chọn được vải đẹp.
Hoàng Vũ Vi không nhịn được oán giận bới móc thật nhiều khuyết điểm của Hà Loan Loan.
"Anh đừng thấy cô ta trông cũng được, nhưng chính là bởi vì trông cũng không tệ lắm nên luôn xem thường người khác, không có tố chất, tôi đã hỏi thăm rồi, trong viện gia thuộc của chồng cô ta không ai thích cô ta cả. Lần trước cô ta đụng vào anh, đến một câu xin lỗi cũng không có, đây đều là chuyện bình thường..."
Lúc Hoàng Vũ Vi tố khổ, ấn tượng của Mộ Hải đối với Hà Loan Loan càng tệ.
Bỗng nhiên, Hoàng Vũ Vi nói: "Anh ba Mộ, anh xem cái váy mà người phụ nữ phía trước kia mặc trên người đi! Kẻ ô đen đỏ! Loại vải này quê mùa như vậy lại làm thành cái váy đẹp thế! Đi, chúng ta qua đó xem thử! Em cũng muốn làm một cái váy như vậy!"