Mộ Hải tới viện gia quyến, hỏi thăm dọc đường, Hà Loan Loan còn chưa tới thời gian đi làm, Cố Dục Hàn đã đi huấn luyện.
Cô đang ở trong viện tưới hoa.
Mộ Hải gõ cửa, vẻ mặt tươi cười: "Ờm, em gái…"
Hà Loan Loan nhíu mày: "Đừng gọi tôi như vậy!"
Không biết tại sao, lúc trước ấn tượng của Mộ Hải đối với Hà Loan Loan không tốt, nhưng bỗng nhiên sau khi biết được cô là em gái của mình liền thay đổi thái độ, anh ta lập tức cảm thấy Hà Loan Loan chính là cô gái đáng yêu nhất trên thế giới!
Đương nhiên, trong lòng Mộ Hải cũng có chút chờ mong, anh ta muốn tìm Hà Loan Loan khám bệnh trên thân thể cho mình, tốt nhất là kê một đơn thuốc gì đó.
Nhưng Hà Loan Loan căn bản không để ý tới anh ta, Mộ Hải đau khổ cầu xin nửa ngày mới có thể vào cửa.
Anh ga xách một đống quà lớn đi vào: "Những thứ này xem như là một chút tấm lòng của anh, cha hận không thể đánh chết anh, ôi chao anh nói anh thật sự biết sai rồi mà ông ấy không tin, hôm nay anh sẽ biểu hiện một phen, Loan Loan em có việc gì cần anh làm không? Anh làm giúp em!"
Hà Loan Loan nhìn dáng vẻ như không có đầu óc của Mộ Hải, trong lòng âm thầm buồn bực, sao tư lệnh Mộ lại sinh ra một đứa con trai như vậy!
Mà cô ra sức hồi tưởng lại sự việc đời trước, rốt cuộc cũng nhớ ra một chút về Mộ Hải.
Mộ Hải làm bác sĩ ở Kinh Thị, tổng thể mà nói thì là một người khá tốt, chỉ là lại xảy ra một sai lầm.
Có một bận, Hoàng Vũ Vi tới Kinh Thị gọi điện thoại muốn anh ta lập tức đến, Mộ Hải tạm thời bỏ ca trực chạy tới nơi tìm Hoàng Vũ Vi, dẫn tới người bệnh phát tác không kịp thời trị liệu mà tử vong.
Người nhà của bệnh nhân kia bi thống vạn phần, lúc Mộ Hải trở về bệnh viện đã dùng dao đâm anh ta.
Tư lệnh Mộ đau đớn vì mất con trai, lái xe đến Kinh Thị nhận xác con, không cẩn thận xe bị lật nên mất mạng.
Lúc Lý Quốc Chấn biết được tin dữ này mãi không nói gì, vô cùng đau lòng.
Hà Loan Loan nhìn bóng dáng bận rộn của Mộ Hải, trong lòng thở dài một tiếng.
Bất kể như thế nào, cho dù là vì cha nuôi, vì cha, cô cũng không thể trơ mắt nhìn Mộ Hải còn sai lầm như vậy nữa.
*
Hà Loan Loan trực tiếp đuổi Mộ Hải ra ngoài.
"Hiện tại anh thay đổi thái độ với tôi chẳng qua chỉ vì đã biết tôi là con gái nuôi mà cha anh mới nhận, cha nuôi uy nghiêm làm anh bất đắc dĩ đối tốt với tôi như vậy. Nhưng trên thực tế anh thật sự công nhận con người tôi sao?
Mộ Hải, trước đó chúng ta đã gặp nhau vài lần, anh không coi tôi ra gì, lúc nào cũng mở miệng châm chọc…"
Mộ Hải nhanh chóng cắt ngang lời cô nói: "Anh, khi đó anh hiểu lầm em! Nếu như anh biết em là em gái của anh thì sao anh lại làm như vậy!"
Hà Loan Loan nhìn chằm chằm vào mắt anh ta: "Ý của anh là, nếu tôi không phải em gái của anh thì anh vẫn sẽ làm như vậy? Về sau nếu có một kẻ khác cùng loại người như tôi, nhưng cô ấy không phải em gái anh thì chỉ với một câu nói của Hoàng Vũ Vi đã có thể sai khiến anh đi bắt nạt người ta à?"
Mộ Hải sửng sốt: "Vi Vi đơn thuần thiện lương… sẽ không nói dối, bọn anh đã quen biết nhau từ nhỏ…"
Hà Loan Loan xua tay: "Anh đi đi, tôi nhận tư lệnh Mộ làm cha nuôi, nhưng tôi cũng có thể quyết định coi anh như người xa lạ, chúng ta tam quan không hợp, không thể nói chuyện cùng nhau."
Thế này thì sao được! Nếu cứ như vậy mà trở về thì cha anh ta sẽ đánh chết anh ta mất!
Mộ Hải hít sâu một hơi: "Vậy em nói đi! Phải làm thế nào mới có thể tha thứ cho anh?"
Hà Loan Loan ném xuống một câu: "Anh tự mình suy nghĩ đi."
Rồi sau đó cô khóa cửa lại, ném hết quà cáp mà Mộ Hải đưa tới ra bên ngoài, lập tức đi làm.