Suốt một ngày, Hà Loan Loan đều không đi ra ngoài ăn cơm.
Mặc cho Hạ Quân, Lý Quốc Chấn ở cửa khuyên nhủ, cô đều không nói lời nào.
Mãi đến buổi tối, trong nhà có vài vị khách tới.
Chính ủy Từ, tư lệnh Mộ cùng với lữ trưởng Hoắc.
Trên mặt của mọi người trong phòng đều là tiếc nuối và đau lòng.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, tư lệnh Mộ khó nhọc mở miệng: "Nơi có thể cứu hộ được đều đã lục soát rất nhiều lần, thật sự là không tìm thấy tung tích của Dục Hàn. Còn tiếp tục lặp lại việc cứu hộ như vậy cũng không có nhiều ý nghĩa.
Rất có thể cậu ấy đã bị đẩy vào vùng biển sâu hơn. Hoặc là... đã gặp phải cá mập. Tổ chức quyết định, ngừng việc cứu hộ, ba ngày sau sẽ tổ chức lễ truy điệu."
Ông ấy nói một cách cực kỳ bình tĩnh, Hạ Quân bộc phát ra tiếng than khóc: "Không!! Không!!"
Vành mắt của Lý Quốc Chấn cũng đỏ bừng.
Mỗi người trong nhóm lãnh đạo đều không đành lòng, nhưng sự việc đã tới nước này rồi, còn có thể làm sao bây giờ?
Hà Loan Loan đứng ở trong phòng dựa vào ván cửa, nghe những lời này đó, cô trượt xuống theo ván cửa.
Nước mắt rơi xuống lã chã.
Trong lòng Lý Đan Thanh và Cố Viêm Lâm đều nhen nhóm ngọn lửa.
Đúng là quá tốt!
Rốt cuộc, tổ chức cũng đã xác nhận Cố Dục Hàn chắc chắn đã chết, dù Hà Loan Loan có làm ầm ĩ như thế nào đi nữa thì cũng đã hết cách!
Cố Viêm Lâm nhanh chóng nói: "Được, cảm ơn các lãnh đạo đã quan tâm, chúng tôi sẽ tham gia lễ truy điệu đúng hạn!"
Tư lệnh Mộ nhìn anh ta một cái, theo bản năng cảm thấy người này không được bình thường.
Ba ngày này, không biết phải sống như thế nào đây.
Cố Viêm Lâm và Lý Đan Thanh đều cực kỳ để tâm đến chuyện lễ truy điệu
Chờ tới ngày đó, Hà Loan Loan không ra cũng không được, rất nhiều lãnh đạo đều sẽ tham dự, cô là người nhà của Cố Dục Hàn, cần phải tham gia.
Nhưng Hà Loan Loan không chịu ra khỏi cửa, lễ truy điệu này, cô có chết cũng sẽ không tham gia!
Cố Viêm Lâm đứng ở cửa, bắt đầu chỉ trích: "Cô cho rằng cô như vậy là nặng tình ư? Thật ra trong mắt người khác chính là không được dạy dỗ, Dục Hàn đã tới nông nỗi này rồi, ngay cả chút thể diện cuối cùng cô cũng không cho nó sao?"
Lý Đan Thanh cũng đi theo hát đệm: "Loan Loan, em nghe lời đi, đó là chồng của em, cậu ấy đã chết rồi mà em còn không đi, người khác sẽ nghĩ như thế nào?"
Từng câu của hai người đều đâm vào tim Hà Loan Loan.
Lý Quốc Chấn và Hạ Quân ở bên cạnh muốn nói lại thôi, trong trường hợp này, quả thật dù Hà Loan Loan có đau lòng đến mấy đi nữa cũng phải đi.
Vài người đang giằng co, Cố Viêm Lâm cười lạnh một tiếng: "Vậy tôi tự mình đi, tôi đi nói cho tất cả lãnh đạo, vợ của Cố Dục Hàn không hài lòng với sắp xếp của tổ chức!! Nếu như cô cố kỵ một chút thanh danh của nó thì cũng sẽ không như vậy!"
Bỗng nhiên, có một chiếc ô tô ngừng lại ở cửa.
Cố Viêm Lâm kêu càng hung tợn hơn: "Đã có người tới rồi, Hà Loan Loan, cô muốn làm ầm ĩ tới khi nào? Tôi nói cho cô biết, cho dù cô có làm ầm ĩ tới chết! Cố Dục Hàn cũng sẽ không sống sót trở về được đâu!"
Lý Đan Thanh cũng trở nên kích động, cô ta vô cùng chờ mong lãnh đạo xuống từ trên chiếc ô tô kia có thể ép Hà Loan Loan ra ngoài.
Cô ta muốn nhìn thấy Hà Loan Loan xé tim xé gan như thế nào ở trong tang lễ của Cố Dục Hàn!
Đau đứt ruột gan!
Cố Viêm Lâm nhanh chóng đến bên cạnh cửa ô tô tiếp đãi.
Cửa chiếc ô tô kia mau chóng mở ra.
Rồi sau đó, một đôi chân dài vươn ra từ bên trong.
Có một người đi xuống từ chiếc xe khác, cuống quýt đỡ lấy người bên này.
Chủ nhân của đôi chân dài chậm rãi bước ra từ trong xe, cả người anh toàn là vết thương, đôi chân không đứng vững được, toàn dựa vào người khác đỡ.
Nhưng khuôn mặt kiên nghị rắn rỏi, bóng dáng cao lớn cường tráng kia làm người lập tức chấn động!!
Cố Viêm Lâm sợ tới mức lui lại mấy bước về phía sau, Hạ Quân thét chói tai khóc lóc kêu lên: "Dục Hàn! Dục Hàn!!"
Hà Loan Loan như tỉnh ra khỏi giấc mộng, cô mở cửa như bay nhìn ra bên ngoài!
Ở cửa viện, hình bóng quen thuộc kia, cặp mắt sâu an tĩnh kia đang lặng lẽ nhìn cô.
Hà Loan Loan che miệng lại, rất nỗ lực nhịn xuống không gào khóc!