Kẻ bắt cóc và Hoàng Vũ Vi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Gã ta cười càn rõ: “Tránh ra! Tất cả tránh ra! Mở cửa xe lửa để tao nhảy xuống! Nếu không tao giết cô ta!”
Hoàng Vũ Nhu sợ tới mức khóc lớn: “Vũ Vi! Mày thả Vũ Vi ra!”
Cô ta vừa hô to thì gã bắt cóc càng ấn dao chặt hơn.
Hoàng Vũ Vi: Tôi thật cảm ơn cô...
Trưởng tàu nhũn cả chân, hôm nay ông ta thật sự hận chết tên bắt cóc này!
Nếu thật sự tổn hại tới mạng người thì ông ta sẽ không giữ được công việc này nữa!
Con ngươi Cố Dục Hàn lạnh băng, nhìn gã bắt cóc chằm chằm.
Mà gã bắt cóc cũng chú ý tới kẻ đáng sợ nhất trong đám người chính là người đàn ông cao lớn tuấn tú kia!
Chẳng lẽ hôm nay gã không trốn được sao?
Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng!
Cho dù không trốn được thì gã ta cũng phải kéo theo mấy mạng chôn cùng!
Hoàng Vũ Vi cầu xin: “Đoàn trưởng Cố, cứu tôi...”
Cố Dục Hàn rất đau đầu, căn bệnh ghét thứ ngu xuẩn của anh lại tái phát.
Nhưng không thể không cứu người.
Có điều chuyện khiến Cố Dục Hàn cảm thấy ngoài ý muốn chính là kẻ bắt cóc Hoàng Vũ Vi không phải là một tên vô danh tiểu tốt mà là một tên đào phạm nổi danh cả nước, Trương Mỗ!
Gã ta đã dính dáng đến ít nhất là tám mạng người!
Hôm nay anh phải bắt được gã này, nhưng tốt nhất là bắt sống, như vậy mới tiện cho đội cảnh sát điều tra các vụ án liên quan.
Ngay lúc Cố Dục Hàn còn đang nghĩ cách, Hoàng Vũ Nhu khóc thút thít, Hoàng Vũ Vi cầu xin giúp đỡ, trưởng tàu thì sợ đến mềm chân, Hà Loan Loan bỗng nhiên xuất hiện sau lưng mọi người.
Cô nhẹ nhàng kéo tay Cố Dục Hàn.
Ngay sau đó, một tiếng tách vang lên, đèn nhà vệ sinh tắt hẳn!
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy tiếng hỗn loạn trong bóng tối, Cố Dục Hàn chuẩn xác bắt lấy cánh tay của tên bắt cóc, đoạt dao găm của gã, sau đó lại mạnh mẽ đè gã xuống đất, bắt chéo hai tay của gã ta rồi giữ chặt!
Cả quá trình mượt mà như lụa, nước chảy mây trôi khiến người ta không tưởng tượng được!
Theo một tiếng “được” của Cố Dục Hàn, Hà Loan Loan lanh lẹ mở đèn.
Trưởng tàu: Vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?
Trương Mỗ nằm dưới đất liều mạng giãy dụa:... Con mẹ nó quá bất cẩn mà!
Cả người Hoàng Vũ Vi phát run, trốn trong lòng Hoàng Vũ Nhu, khóc như sắp chết tới nơi!
Đêm hôm nay thật sự quá tuyệt vời!
Chuyện bắt mấy tên trộm khi nãy thật chẳng khác gì một bữa ăn sáng.
Cuối cùng cũng bắt được Trương Mỗ, đây mới chính là món chính!
Tiếp viên nhanh chóng thu dọn tàn cục, Hoàng Vũ Nhu đưa Hoàng Vũ Vi còn đang kinh hãi về vị trí.
Hà Loan Loan giục Cố Dục Hàn đi rửa tay, cô đi bên cạnh, khóe miệng cong cong.
Dáng vẻ đánh gục kẻ bắt cóc của ông xã nhà cô lúc nãy thật sự quá ngầu!
Cố Dục Hàn đi đến bồn nước, vừa rửa tay vừa quay đầu nhìn cô: “Thế nào, lúc nãy nhìn anh ngầu không?”
Hà Loan Loan bật cười thành tiếng: “Anh nói xem? Ngầu! Siêu ngầu luôn! Ngầu chết luôn!”
Cô nói xong lại kiễng chân hôn anh, thật sự cầm lòng không đậu mà!
Lúc này, mọi người đều mệt mỏi, chỉ một lát sau, nơi này đã không còn ai.
Cố Dục Hàn suy nghĩ một hồi rồi đỡ gáy cô, ngậm lấy đôi môi mát lạnh ngọt ngào của cô.
Nụ hôn này vừa khẩn trương vừa hàm súc, rồi lại kéo dài không dứt.
Mỗi một sự giao hòa đều chứa chan tình yêu của hai người bọn họ!
Hai người trốn ở một góc ngay chỗ nối hai toa xe, ôm hôn nhau thật lâu.
Cuối cùng, Cố Dục Hàn nhỏ giọng tranh công: “Chờ tới Kinh thị phải khen thưởng anh đó.”
Hà Loan Loan ngượng ngùng: “Ừ.”