Hà Loan Loan mau chóng bỏ thuốc bột và thuốc xịt còn lại vào, vừa quay đầu thấy được đồng hồ đeo tay và phong thư mà Cố Dục Hàn đưa cho mình, thứ này nhất định không thể để cho người nhà họ Hà nhìn thấy.
Cô vội vàng mở ra xem, trong phong thư lại là một xấp tiền mặt! Khoảng ba mươi đồng!
Mà đồng hồ đeo tay kia, nhìn cũng có giá trị không nhỏ, rất quý giá.
Tổng cộng chỗ này khoảng hai tháng tiền lương của Hà Loan Loan, Cố Dục Hàn cùng với cô mới quen biết ngắn ngủi hai giờ, cứ như vậy yên tâm đem tiền và đồng hồ giao cho cô, Hà Loan Loan mở lòng bàn tay ra nhìn thấy ba chữ tiêu sái bên trong, gương mặt bất giác đỏ lên.
Hà Loan Loan không dám lãng phí thời gian, mau giấu tất cả mọi thứ vào trong nông trường, vừa mới thu thập xong, liền nghe được ngoài cửa ồn ào.
"Mợ, Loan Loan sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Trong phòng Vương lão lục kia vậy mà tìm được quần áo trong của Loan Loan, cháu đoán chừng..."
Hà Linh Linh miệng thì nói lo lắng, nhưng trên gương mặt thanh tú đều là mây đen, trong lòng cũng đang không ngừng bồn chồn.
Thật kỳ quái, cô ta đã sắp xếp xong xuôi hết cả rồi, Hà Loan Loan uống xong nước kia, khẳng định sẽ bị Vương lão lục ức hiếp, nhưng làm sao bọn họ lại không tìm được Hà Loan Loan ở nhà Vương lão lục chứ?
Vương lão lục nói Hà Loan Loan rớt xuống núi rồi, nhưng bọn họ tìm rất lâu cũng không tìm được, thật hi vọng Hà Loan Loan là bị sói tha đi!
Như vậy, vị trí giáo viên tiểu học chính là của cô ta, dù sao hiện tại hai người bọn họ đều đến tuổi tìm việc làm, Hà Loan Loan chậm chạp không chịu nhường công việc cho cô ta, không có công việc thì lúc đi xem mắt nhà trai sẽ có thành kiến!
Trần Thúy Hoa bĩu môi: "Vương lão lục không phải nói rồi sao? Con nhóc chết tiết Loan Loan kia vậy mà yêu đương với gã! Gã nói quần áo trong kia là Loan Loan tự đưa cho gã! Đợi khi tìm được Loan Loan, mợ không đánh chết nó thì không được! Cái thứ không biết xấu hổ này, mất hết mặt mũi của nhà họ Hà chúng ta!"
Những thôn dân khác đứng xung quanh nhìn nhau, có người muốn khuyên: "Thúy Hoa, Loan Loan nhà cô xinh đẹp như vậy, còn là giáo viên tiểu học, làm sao có thể yêu đương với Vương lão lục? Tôi thấy chính là gã Vương lão lục này nói láo, gã ta đang ức hiếp Loan Loan nhà cô thì có!"
Trần Thúy Hoa nghiến răng nghiến lợi: "Dù sao con nhóc chết tiệt Loan Loan kia khẳng định là không sạch sẽ! Quần áo trong đều bị Vương lão lục sờ soạng, không chừng thân thể cũng bị sờ soạng rồi!"
Vẫn là chồng bà ta Hà Thủ Phúc đứng ở bên cạnh hút mạnh một điếu thuốc quát bảo ngưng lại: "Trần Thúy Hoa! Bà nói lung tung cái gì đó hả! Hiện tại Loan Loan còn chưa tìm được, tôi lại đi ra ngoài tìm!"
Hà Loan Loan trong phòng nghe thây vậy, nhịn không được cười lạnh, trước kia cô nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Trần Thúy Hoa không thương mình, hiện tại xem như rõ ràng!
Những năm này, mẹ con Trần Thúy Hoa hút máu từ trên người cô, hại cô chịu tất cả tổn thương, cùng tất cả cừu hận hại cô cửa nát nhà tan ở đời trước, cô đều muốn đòi lại từng cái một!
Trong sân Trần Thúy Hoa còn đang thấp giọng hùng hùng hổ hổ, Hà Loan Loan bỗng nhiên đẩy cửa ra, mặt lạnh nhìn về phía bọn họ: "Không cần tìm, tôi ở đây!"
Hà Linh Linh sững sờ, tiếp theo liền lo lắng đi qua: "Loan Loan, em trở về rồi? Sao em không nói với cả nhà một tiếng? Cậu và mợ đều lo lắng gần chết! Đầu em làm sao thế?
Còn có cánh tay em sao vậy? Không phải là em bị Vương lão lục ức hiếp thật đó chứ? Hu hu hu, Loan Loan, sao em lại đáng thương như thế! Về sau em... Làm sao còn có thể làm người được chứ!"
Hà Loan Loan nhìn dáng vẻ mèo khóc con chuột giả từ bi của cô ta, trở tay tát tới! !
Ba! ! !
Người trong sân đều chấn kinh! !