Triệu Dao Nhược có chút bực bội ném chiếc khăn lông trong tay lên trên bàn.
"Cô ta cứ đi tìm đi, xem cô ta đi tìm ai."
Từ nhỏ đến lớn còn chưa có ai dám đối nghịch với cô ta như vậy.
Cha của Hà Loan Loan chẳng qua chỉ là một giáo sư nghiên cứu khoa học mà thôi, thật sự cho rằng mình lợi hại lắm sao?
Triệu Dao Nhược hừ nhẹ một tiếng, đối thủ của nhà họ Triệu cô ta, ở toàn bộ Kinh Thị cũng chỉ có vài người đó thôi.
Cho dù là Hạ Kính Đình luôn luôn bất hoà với nhà họ Triệu cũng không dám thật sự động vào cô ta.
Cô ta phải đợi Hà Loan Loan trở về với khuôn mặt xám xịt.
Bên ngoài trường, Ngô Linh Lị rất áy náy: "Loan Loan, hay là để tôi xin đổi phòng ngủ hoặc là thôi học, cho dù rời khỏi Kinh Thị cũng được, chuyện này bỏ đi thôi! Tôi sợ về sau bọn họ sẽ đối phó với cô, gia đình của Triệu Dao Nhược kia thật sự rất lợi hại.
Từ khi còn nhỏ cô ta đã qua nhà người kia làm khách, người mà bình thường chúng ta chỉ có thể nhìn thấy trên bản tin thời sự ấy, nghe nói còn ôm cô ta cho cô ta kẹo, cô ta không phải người mà chúng ta có thể chọc vào được đâu..."
Hà Loan Loan có chút bất đắc dĩ, lại càng tức giận hơn: "Ngô Linh Lị!! Nếu nói như vậy, lúc trước cô còn đi học làm gì? Cô trực tiếp ở nhà, xem xem cha cô đánh chết cô thế nào, gả cô ra ngoài thế nào không phải xong rồi sao?
Nơi nào có áp bức thì nơi đó phải có phản kháng! Chẳng lẽ cô thật sự cam tâm để thân thể bị người ta hại mà không hề phản kháng ư? Chi dù cô ta có lợi hại hơn nữa thì cũng là phạm pháp!"
Ngô Linh Lị thở dài: "Nhưng mà chúng ta có thể làm gì bây giờ? Tôi không muốn liên lụy tới cô, cũng không muốn liên lụy tới đoàn trưởng Cố."
Dù sao thì nhà họ Triệu cũng quá mạnh.
Hà Loan Loan cười lạnh một tiếng, nhà họ Triệu mạnh thật, nhưng không phải không có người đón đầu xông lên.
Đời trước trong cục công an Kinh Thị có một vị công an trẻ tuổi, tính rất cứng, không sợ cường quyền, còn đấu với Cố Viêm Lâm và Hà Linh Linh một đoạn thời gian rất dài.
Người kia cũng không sợ đám nhà họ Triệu!
Hà Loan Loan dẫn Ngô Linh Lị chờ vị công an trẻ tuổi Ninh Đào ở cửa.
Chẳng bao lâu đã thật sự chờ được.
Hà Loan Loan ngăn anh ấy lại: "Cảnh sát Ninh, chúng tôi có việc xin giúp đỡ!"
Ninh Đào là một người rất chính nghĩa, sau khi nghe Hà Loan Loan kể lại đại khái sự việc thì trực tiếp dẫn bọn họ về cục công an, kiểm tra ấm nước, ly nước cùng với một túi bột thuốc thử hóa học kia.
Mặt khác, Ngô Linh Lị đi bệnh viện làm kiểm tra tổng quát, trong kết quả thử máu của cô ấy có hai mục trị số rất cao, rõ ràng là bị trúng độc, cần nằm viện trị liệu!
Hà Loan Loan ở bệnh viện chăm sóc Ngô Linh Lị.
Triệu Dao Nhược và Tô Vân thì đợi ở trong phòng ngủ.
Tô Vân cố nôn ra rất nhiều lần, vẫn cảm thấy dạ dày nóng rát: "Dao Nhược, hay là tớ đi bệnh viện khám thử..."
Triệu Dao Nhược lấy ra mấy tờ tiền mặt từ trong ví tiền: "Đi đi."
Giọng nói vừa mới dứt, cửa đã bị người ta gõ: "Công an!"
Triệu Dao Nhược chậm rãi đứng lên!
Rất nhanh, Ninh Đào đã tiến vào, kiểm tra mặt bàn của Ngô Linh Lị một lần rồi tiến hành thẩm tra Tô Vân và Triệu Dao Nhược.
"Lúc Ngô Linh Lị trúng độc, hai người các cô đang ở nơi nào, đang làm cái gì, hãy khai đúng sự thật!"
Tô Vân nhìn Triệu Dao Nhược, tránh ở phía sau cô ta.
Triệu Dao Nhược nhìn thẳng vào Ninh Đào: "Tôi không nói chuyện với anh, dượng tôi là cục trưởng của cục công an Kinh Thị, tôi muốn gặp cục trưởng của các anh!"
Ninh Đào khép sổ lại đánh cạch một tiếng: "Vậy thì tôi đã hiểu được vụ án này là như thế nào rồi. Muốn gặp cục trưởng đúng không? Đi, về cục là sẽ gặp được ngay!"
Anh ấy đi lên trực tiếp còng tay Triệu Dao Nhược!
Còng tay lạnh như băng chụp lên đôi tay mềm mịn, từ trước đến nay Triệu Dao Nhược chưa từng nghĩ sẽ có một ngày thứ này lại ở trên tay mình!
Cô ta cắn răng, lần đầu tiên nổi giận: "Dượng tôi là cục trưởng của các anh! Anh không nghe rõ sao?!"
Biểu cảm của Ninh Đào rất trấn định: "Chính là bởi vì nghe rõ cho nên tôi mới thẩm vấn cô, trở về điều tra thật kỹ, người thân của cục trưởng thì càng phải điều tra rõ ràng hơn mới đúng!"
Đột nhiên anh ấy túm lấy còng tay, Triệu Dao Nhược tức giận đến mức ngực phập phồng, lại bị ép đi theo.
Tất nhiên Tô Vân cũng không thoát được.
Chờ tới cục cảnh sát rồi, Triệu Dao Nhược mau chóng phát hiện: "Nơi này không phải tổng cục, tôi muốn đến tổng cục, gặp dượng của tôi!"
"Ninh Đào không thèm để ý: "Tính chất nghiêm trọng của vụ án này không tính là cực kỳ cao, cô muốn gặp cục trưởng tổng cục? Đó là điều không thể, tôi lại thẩm vấn ở chỗ này, sau đó sẽ trình kết quả lên."
Triệu Dao Nhược hiểu rõ, phàm là một người có chút EQ, muốn thăng tiến lên trên cũng không dám thẩm vấn cô ta.
Rõ ràng người trước mắt là loại liều lĩnh chỉ màng đến chính nghĩa.
Cô ta chỉ có thể khuất phục, thương lượng tử tế với anh ấy.
"Chỉ cần người nhà tôi biết tôi xảy ra chuyện thì sẽ mau chóng tìm tới. Anh công an, tôi họ Triệu, anh hiểu không?"