Căn phòng này thật sự trống trải, nhưng cũng rộng rãi! Cái gì cũng không có! Dưới đất chỉ có hai chiếc chiếu và một chiếc chăn cũ không quá dày!
Thế này làm sao mà ngủ? Phải biết rằng nhiệt độ ban đêm ở Tây Lâm hiện nay đã xuống số âm rồi!
Trần Thúy Hoa quay đầu gõ cửa nhà chính, Cố Dục Hàn nhanh chóng mở cửa.
Bà ta vừa thấy Cố Dục Hàn thì lập tức hoảng sợ, cái hôm bà ta kêu Lý Thiên Long tới cưỡng ép Hà Loan Loan, Cố Dục Hàn cũng ở đó!
Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng sắc bén: “Có việc gì?”
Trần Thúy Hoa thấp giọng nói: “Cái kia, đoàn trưởng Cố, chiếu và chăn trong phòng bọn tôi thật sự quá mỏng! Ngủ một đêm như vậy chắc chắn sẽ cảm mạo!”
Cố Dục Hàn thấp giọng trào phúng cười: “Phải không? Mùa đông ngủ chiếu sẽ cảm mạo?”
Trần Thúy Hoa cứng đờ, Cố Dục Hàn chắc chắn đã biết chuyện Hà Loan Loan phải ngủ chiếu mười chín năm.
Bà ta nhanh chóng thương lượng: “Tôi có thể ngủ đất, nhưng Linh Linh là chị dâu của cậu, cậu xem...”
Cố Dục Hàn không hề lung lay: “Chị dâu? Chị dâu trước của tôi đã cưới về mấy năm rồi, hiện tại cũng không còn là chị dâu nữa, chị dâu này là chuyện khi nào? Quá muộn rồi, chúng tôi muốn nghỉ ngơi, cấm ồn ào trong khu nhà ở, nếu không sẽ bị xem như gian tế bắt đi!”
Vốn dĩ thời tiết đã lạnh, Trần Thúy Hoa lại sợ tới mức run lập cập, chỉ có thể nhanh chóng chạy về sương phòng.
Một đêm này, Trần Thúy Hoa và Hà Linh Linh đành dựa sát vào nhau.
Chăn quá mỏng, chiếu cũng rất mỏng, hơi lạnh dưới nền đất từng đợt từng đợt len vào cơ thể, lãnh đến mức xương cốt muốn đông cứng.
Thật vất vả mới ngủ được, giây tiếp theo đã tỉnh giấc vì lạnh!
Lúc này Trần Thúy Hoa và Hà Linh Linh mới biết, mùa đông ngủ trên chiếu thật sự không tốt...
Lúc này, Hà Loan Loan ở căn phòng phía tây, dựa vào ngực Cố Dục Hàn, cũng có chút mất ngủ.
Chăn của bọn họ đều được chần bông, vừa dày vừa ấm, đặc biệt là toàn thân Cố Dục Hàn nóng hầm hập như lò sưởi.
Bàn tay to lớn của anh đặt trên hõm eo cô, an tĩnh nghe cô nói chuyện.
Tuy rằng những chuyện đó phần lớn anh đều đã nghe qua.
Âm thanh cô gái dịu dàng, thẫn thờ và đau đớn: “Từ nhỏ em đã dễ cảm mạo, đặc biệt là sau mùa thu, cảm mạo thật sự không tốt, ngày nào cũng hắt xì, đầu choáng váng, lần nào cũng phát sốt, trước kia còn nhỏ không hiểu, sau này trưởng thành mới biết là do không giữ ấm đúng cách. Sau này may mắn gặp được một thầy thuốc chân đất trong thôn, dạy em một số kiến thức cơ bản về thảo dược, mỗi lần em sinh bệnh đều tự đi sắc thuốc. Mùa đông ngủ trên chiếu thật sự khiến người ta lạnh tới muốn khóc. Nhưng buồn cười nhất là Hà Linh Linh ở chung nhà với em, cô ta lại ngủ trên giường, đắp chăn bông mới tinh.”
Lúc trước vào những thời điểm tuyệt vọng nhất, cô luôn hy vọng một ngày nào đó sẽ có người tới đưa mình đi.
Đưa cô tới một nơi có thể ăn no mặc ấm
Cố Dục Hàn nghe những lời này, đôi mắt bắt đầu lên men, tay nắm càng chặt, vững vàng ôm cô trong lồng ngực.
“Là em gặp anh quá muộn, Loan Loan, sau này có anh ở đây, anh tuyệt đối không để cho bất kỳ ai ức hiếp em. Mẹ con bọn họ nên chịu một chút trừng phạt. Nếu trực tiếp nói cho mẹ anh biết chân tướng, đuổi bọn họ đi như vậy thì quá dễ dàng rồi.”
Hà Loan Loan gật đầu, trong lòng nói không hận là giả!
Điều quan trọng nhất là cô đột nhiên nhớ ra, đời trước Cố Dục Hàn xảy ra chuyện cũng có liên quan tới Hà Linh Linh!
Cô nhất định phải hóa giải chuyện của Cố Dục Hàn!
Muốn Hà Linh Linh và Trần Thúy Hoa trả giá đắt!
Cố Dục Hàn nói xong, cúi đầu ngậm lấy đôi môi vừa thơm vừa mềm của cô, xoay người đè cô dưới thân.
Tình đã sâu đậm, mặc dù không thể làm gì nhưng anh vẫn không nhịn được muốn nhấm nháp hương thơm của cô.