Vì thế, Hà Loan Loan chỉ bình tĩnh nói: “Mẹ, nhẫn kia thật sự rất trân quý, con cũng rất coi trọng, ngày thường khu nhà ở này rất an toàn, không có người nào dám ăn trộm. Thật ra nhẫn mất cũng chưa phải chuyện quan trọng nhất...”
Hà Linh Linh dường như bắt được nhược điểm của cô: “Loan Loan, cô nói vậy là không đúng rồi! Nhẫn mẹ chồng đưa cho, giữ gìn cẩn thận là chuyện vô cùng quan trọng! Sao cô có thể không coi trọng như vậy chứ? Đó là đồ gia truyền!”
Hạ Quân tựa hồ cũng không tán đồng với lời Hà Loan Loan vừa nói.
Nhưng giây tiếp theo, Hà Loan Loan đã nói ra một điều khiến người ta kinh hãi.
“Đúng là vì con thấy nhẫn rất quan trọng cho nên mới cất chung với số văn kiện bí mật của Dục Hàn, văn kiện bí mật kia liên quan tới đại sự quan trọng trong quân đội, con phát hiện nhẫn và văn kiện kia đều biến mất. Nếu chỉ là trộm nhẫn thì có thể xem như là tới vì tiền tài còn trộm văn kiện bí mật chắc chắn là quân bán nước! Không được, đây là chuyện lớn, con phải đi tìm Dục Hàn, lập tức báo cáo cấp trên triển khai điều tra, tuyệt đối không thể để chuyện này tiếp diễn!”
Sắc mặt Hạ Quân biến đổi: “Loan Loan, đây đúng là chuyện lớn! Chuyện này mà xử lý không tốt là sẽ bị xử bắn đó! Hôm nay chỉ có mấy người chúng ta ở trong nhà, e là cấp trên sẽ bắt cả đám đi điều tra, đến lúc đó chắc sẽ dùng một số thủ đoạn không bình thường, chúng ta chỉ cần thành thật là được rồi.”
Hai người kẻ xướng người hoạ, Hà Loan Loan cũng có chút ngoài ý muốn, mẹ chồng cô lại thông minh như vậy.
Trong lòng Hạ Quân lại nghĩ, bà ấy không hy vọng Hà Linh Linh là kẻ trộm đó.
Hà Linh Linh là con gái của lão Lý cũng được, làm dâu trưởng nhà họ Cố cũng tốt, nếu cô ta là tên trộm kia thì thật sự là khiến nhà họ Cố mất hết thể diện!
Nhưng Hà Linh Linh sợ tới mức quơ tay bắt lấy tay áo Hạ Quân!
“Mẹ! Đừng đi báo cấp trên, con, con...”
Hà Loan Loan ngắt lời cô ta: “Ơ kìa, chuyện này liên quan gì tới cô? Muốn bắn chết cũng sẽ không bắn chết cô, không phải cô trong sạch sao? Tôi đi đây.”
Hà Linh Linh bị dọa tới mức chân nhũn ra, cô ta từng nghe qua chuyện giống như vậy, chính là có người đánh cắp văn kiện bí mật, bị bắt mang đi thẩm vấn.
Chắc chắn không phải thẩm vấn bình thường, có người sau khi trở về tới nửa cái mạng cũng không còn!
Hà Linh Linh lập tức giải thích: “Nhẫn kia là tôi lấy! Tôi cầm đeo chơi, nhưng tôi không có thấy văn kiện bí mật gì cả!”
Cô ta vừa nói vừa khóc: “Mẹ, Loan Loan, mọi người tin con, con thật sự không có thấy văn kiện gì cả! Con chỉ lấy nhẫn!”
Trong phòng yên tĩnh chết lặng, ngay cả Chính Chính và Phỉ Phỉ đều ngừng chơi, khó hiểu nhìn Hà Linh Linh.
Trong sương phòng, Trần Thúy Hoa mơ hồ nghe thấy tiếng khóc, lại nhớ tới gì đó, toàn thân nhũn ra, vừa mới ngồi dậy đã mềm quặt ngã xuống.
Thật lâu sau, Hà Loan Loan mới cong môi cười: “Hà Linh Linh, thật ra chẳng có văn kiện bí mật gì cả, tôi chỉ muốn cô thừa nhận cô là kẻ trộm nhẫn thôi.”
Hà Linh Linh đột nhiên siết chặt ngón tay, trừng lớn đôi mắt!
Trong một khoảnh khắc, cô ta đột nhiên nhớ tới rất nhiều lần bản thân tìm không thấy đồ đạc đều thuận miệng vu khống Hà Loan Loan ăn trộm.
Khi đó, lần nào Trần Thúy Hoa cũng vừa đánh vừa mắng Hà Loan Loan, vô luận Hà Loan Loan giải thích thế nào cũng không vô ích.
Cho nên bây giờ Hà Loan Loan đang trả thù cô ta đó sao?
Hà Linh Linh cắn răng, đôi mắt đỏ lên: “Hà Loan Loan! Cô chính là cố ý dụ tôi trộm nhẫn! Sau đó cố ý thiết lập bẫy rập để tôi nhảy xuống, khiến tôi ở trước mặt mẹ mất hết thể diện! Tại sao cô lại độc ác như vậy! Chúng ta đều đã gả chồng, lại là chị em dâu, sống chung vui vẻ không tốt sao?”
Cô ta vừa nói xong, Hạ Quân luôn luôn ôn hòa bỗng nhiên nâng tay, hung hăng tát vào mặt Hà Linh Linh!
“Sao Hà Tú Uyển và Lý Quốc Chấn lại có thể sinh ra đứa con gái như cô chứ? Tại sao nhà họ Cố tôi lại có đứa con dâu như vậy? Mắt nhìn của cô thiển cận vậy sao? Tôi vừa cho Loan Loan nhẫn, cô đã lập tức ăn trộm sau lưng?”
Hà Linh Linh bụm mặt, cơn cảm mạo khiến cô ta vô cùng thống khổ, mũi như nghẹt lại, trong lòng chỉ còn hận!
Là hận ý vô tận!
Vì sao Hà Loan Loan nhất định phải đuổi cùng giết tuyệt cô ta!
Cô ta tự nhận từ nhỏ thiện lương chính nghĩa, không nợ Hà Loan Loan cái gì!
Nhẫn này vốn là tặng cho dâu trưởng nhà họ Cố, Hà Loan Loan dựa vào cái gì mà nhận lấy!
Nhưng Hà Linh Linh đối diện với ánh mắt của Hà Loan Loan cũng không dám nói gì thêm.
Cô ta sợ Hà Loan Loan dưới cơn tức giận sẽ phanh phui thân phận của cô ta.
Chuyện này kết thúc bằng việc Hà Linh Linh bị đánh, cô ta cũng phải ngoan ngoãn giao chiếc nhẫn kia ra.
Cuối cùng, Hà Loan Loan đi xào hai món ăn, Hạ Quân trợ thủ, chờ đến mười hai giờ, Cố Dục Hàn lại tới căn tin mua vài món mang về.
Không ai quản Hà Linh Linh và Trần Thúy Hoa sống hay chết.
Hạ Quân an ủi Hà Loan Loan: “Nhẫn này bị cô ta trộm, không sạch sẽ, để mẹ nhờ người mang tới tiệm trang sức tháo ngọc xuống mài giũa gia công, làm nhẫn mới cho con.”
Hà Loan Loan biết tấm lòng của Hạ Quân, bèn cười nói: “Mẹ, không quan trọng, quan trọng là chúng ta phải sống cho thật tốt.”
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hạ Quân trở nên ảm đạm, bà ấy có chút phiền muộn: “Đầu óc anh trai con đúng là bị nước vào, một hai phải cưới một người như vậy... Ai! Theo mẹ thì hai đứa nó không thể ở bên nhau được đâu, loại người như Hà Linh Linh sớm muộn gì cũng phá cho nhà họ Cố không được yên bình.”
Cố Dục Hàn gấp cho Phỉ Phỉ gắp một miếng thịt, khuyên nhủ: “Mẹ, anh trai tự có tính toán của mình, nếu nếu anh ấy không đâm phải tường nam không quay đầu thì cứ mặc kệ anh ấy đi. Một ngày nào đó chính anh ấy sẽ hiểu được. Qua đợt này mọi người về Kinh thị, nếu Hà Linh Linh làm mẹ thấy bực bội thì mẹ để anh trai và cô ta dọn ra ngoài đi.”
Hạ Quân khẽ gật đầu, hiện tại cũng chỉ có biện pháp này.
Bà ấy cúi đầu gắp một viên thịt kho tàu Hà Loan Loan làm, mùi đồ ăn thơm ngào ngạt khiến bà ấy tạm thời vơi cơn buồn bực.
Ăn cơm xong, Cố Dục Hàn trực tiếp đi rửa chén.
Hạ Quân đưa hai đứa nhỏ đi ngủ trưa, Hà Loan Loan lại tới cửa hàng một chuyến, lấy mẻ sữa bò mới nhất.
Sữa bò này rất đắt, mỗi ngày đều có hàng mới, số lượng lại không nhiều, cô mua về bồi bổ thân thể cho Chính Chính và Phỉ Phỉ.
Chỉ là vừa mới về tới cổng lớn thì đã gặp được Hà Linh Linh mang theo bộ mặt âm trầm đứng đó.
Mặt Hà Linh Linh còn hơi sưng, trực tiếp cản đường Hà Loan Loan.
“Nói đi, Hà Loan Loan, cô nói điều kiện đi, cô muốn thế nào mới chịu buông tha cho tôi?”
Hà Loan Loan mỉm cười nhìn cô ta, đôi mắt hạnh thanh triệt trong vắt, nhẹ nhàng nói: “Hà Linh Linh, cô nói xem.”