Hà Loan Loan xử lý cho Trần Thúy Hoa xong, đứng dậy đi đến trạm y tế, không thèm quan tâm tới bà ta.
Lúc này ở trạm y tế rất đông đúc, gần đây mọi người lây cảm mạo cho nhau rất nhiều nên tiếng ho khan vang vọng khắp trạm y tế.
Vốn dĩ đã ít bác sĩ hộ sĩ, bây giờ lại càng bận túi bụi.
Nhưng điểm chết người chính là có nhiều người uống thuốc xong vẫn không thể nào hạ sốt được.
Người phụ trách trạm y tế, bác sĩ Chu, sốt ruột đẩy kính: “E là phải xin chỉ thị của lãnh đạo điều xe chở người vào thành phố, một vài người không hạ sốt, nếu cứ kéo dài sẽ xảy ra vấn đề lớn!”
Hà Loan Loan bước lên: “Bác sĩ Chu, tôi là vợ đoàn trưởng Cố, nghe nói trạm y tế bên này có nhiều người cảm mạo phát sốt, dùng cách gì cũng không thuyên giảm, trước đây tôi từng học đông y, không biết có thể giúp đỡ được không?”
Một người phụ nữ trẻ tuổi đang làm việc linh tinh ở bên cạnh, vừa nhìn thấy Hà Loan Loan đã hít sâu một hơi.
Người phụ nữ này chính là Chu Tình.
Lúc trước cô ta vì chuyện của Cố Dục Hàn mà phẫn uất không thôi, sau biết được phương diện kia của Cố Dục Hàn không được, tâm lý cũng được an ủi một chút, thật vất vả hạ mới hạ quyết tâm đính hôn với Tiểu Tề, kết quả vì Hà Loan Loan ức hiếp chị dâu Tào Hiểu Kiều nên đã liên lụy chuyện hôn nhân của cô ta và Tiểu Tề việc cũng đổ vỡ theo!
Chu Tình vô cùng chán ghét Hà Loan Loan!
Cô ta bước lên châm chọc mỉa mai: “Đông y? Bây giờ còn ai tin tưởng đông y? Hiện tại quốc gia đang phát triển tây y mạnh mẽ! Cảm mạo phát sốt nên uống thuốc tây! Hà Loan Loan, cô ỷ bản thân là vợ đoàn trưởng thì muốn đem tính mạng người khác ra đùa sao, cái này gọi là vô trách nhiệm!”
Chuyện Chu Tình có thể đến trạm y tế làm việc vặt vốn là lúc đầu muốn nhờ quan hệ của Cố Dục Hàn nhưng lại không thành công, sau khi cô ta hẹn hò với Tiểu Tề, Tiểu Tề mới dùng quan hệ của mình giành được công việc này cho cô ta.
Tuy hôn sự thất bại nhưng Tiểu Tề da mặt mỏng, không muốn mất mặt can thiệp vào công việc của cô ta, Chu Tình cứ như vậy ở lại nơi này làm việc.
Ngay từ đầu cô ta còn có chút cẩn thận tự ti, nhưng sau khi ở trạm y tế một thời gian, thái độ dần dần trở nên kiêu căng ngạo mạn.
Nhìn thấy người bệnh sẽ không dịu dàng giúp đỡ, có đôi khi người bệnh nghe không rõ hỏi lại, cô ta sẽ khinh thường mắng mấy câu.
Nhưng người đến trạm y tế khám bệnh cũng không dám đắc tội nhân viên của trạm y tế, bởi vậy có không ít người bị Chu Tình khinh bỉ nhưng không dám lên tiếng.
Không bao lâu, Chu Tình đã quen thói kiêu ngạo cường ngạnh, hiện tại dỗi Hà Loan Loan nên cũng tự nhiên phát tác.
Có người bệnh cũng hơi lo lắng hỏi: “Đúng vậy, đông y phải uống mấy thứ thuốc đắng nghét đúng không? Có hữu dụng không?”
Chu Tình cười lạnh: “Nếu hữu dụng thì mọi người tới trạm y tế làm gì, sao không đi chữa đông y?”
Bác sĩ Chu cũng uyển chuyển nói: “Đồng chí Hà, sinh bệnh không phải việc nhỏ, không thể nói giỡn, nếu cô chắc chắn sẽ trị khỏi cho mọi người thì có thể làm, nhưng nếu không được thì chúng tôi phải đưa những người bệnh này lên thành phố.”
Hà Loan Loan cũng muốn chậm trễ thời gian, nói thẳng: “Mặc dù đông y lấy đông dược làm chủ đạo nhưng thật ra cũng có nhiều biện pháp khác, ví dụ như châm cứu, xoa bóp,… như vậy đi, để mọi người tin tưởng tôi, tôi sẽ tiến hành xoa bóp hạ sốt cho một bệnh nhân sốt cao trước.”
Mấy bệnh nhân bắt đầu đưa mắt nhìn nhau, đều lộ rõ vẻ phân vân.
Lúc này, có một đồng chí nam tên Vương Á Đông đứng dậy: “Hay là xoa bóp cho tôi đi! Tôi sốt mấy hôm rồi, cứ ba mươi chín độ mãi, thật sự chịu hết nổi rồi!”
Chu Tình nhanh chóng ngăn cản: “Hà Loan Loan! Nếu cô gây thương tổn cho bệnh nhân, cô phải chịu trách nhiệm! Đừng tưởng rằng cô là vợ đoàn trưởng thì có thể tùy ý bắt người ta làm thí nghiệm!”