Bởi vậy Hà Linh Linh ra vẻ tận tình khuyên bảo: “Loan Loan, mạng người quan trọng, tôi là chị cô, cũng là chị dâu cô, không đành lòng thấy cô phạm sai lầm như vậy, cô làm thế sẽ liên lụy toàn bộ nhà họ Cố đó biết không? Cô xin lỗi đi, từ nhỏ chúng ta cùng nhau lớn lên, cô quả thật chưa từng học đông y một cách chuẩn chỉnh đàng hoàng, sao có thể tùy tiện xem bệnh cho người khác chứ?”
Mọi người mồm năm miệng mười, Thôi Xuân Hồng kêu lên: “Được thôi! Nếu Trạm y tế thiên vị Hà Loan Loan thì chúng ta đi tìm lãnh đạo.”
Ngay lúc này, bác sĩ Chu thở hồng hộc đưa người chủ nhiệm hội phụ nữ ở khu nhà ở này đến, chủ nhiệm Từ Ái Hoa.
Từ Ái Hoa là vợ của đoàn trưởng Hạ, tóc ngắn sát tai, thần sắc nghiêm túc, vừa vào cửa đã nhìn thấy bàn ghế trong Trạm y tế ngã trái ngã phải, vô cùng lộn xộn, tức khắc nhíu mày.
Trong mắt Thôi Xuân Hồng và Tào Hiểu Kiều tràn ngập tức giận và ý muốn tính kế người khác, Hà Linh Linh có chút vui sướng khi người gặp họa, những người còn lại đều xem náo nhiệt.
Từ Ái Hoa liếc mắt nhìn, Hà Loan Loan là người xuất chúng nhất.
Cô không nói một lời, ánh mắt bình tĩnh, nhưng gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn thanh thuần kia vô cùng bắt mắt, tựa như một đóa ngọc lan xinh đẹp an tĩnh nở rộ giữa rừng hoa dại.
Trong lòng Từ Ái Hoa lộ ra tán thưởng, cô ấy đã sớm nghe kể về biểu hiện xuất sắc của Hà Loan Loan.
Lúc này cô ấy cũng đoán được đại khái, Hà Loan Loan đang bị người ta ganh ghét.
Nhưng mặc kệ ra sao, cô ấy cũng phải xử lý công bằng!
“Đang nháo cái gì? Bây giờ đang trong kỳ diễn tập thực chiến! Chồng các cô đã mấy ngày không về nhà rồi có biết không? Màn trời chiếu đất, nhiều lúc còn phải ăn thịt chuột! Mưa bom bão đạn đấu tranh anh dũng, các cô ở nhà làm hậu phương cho bọn họ kiểu này sao?”
Từ Ái Hoa vừa lên tiếng, ai nấy đều có hơi chột dạ.
Thậm chí ánh mắt của Hà Loan Loan cũng khẽ động.
Cô đau lòng Cố Dục Hàn.
Anh sẽ đói đến mức phải ăn thịt chuột sao?
Chờ anh trở về, cô sẽ làm cho anh một bàn thức ăn ngon!
Từ Ái Hoa phê bình mọi người, Thôi Xuân Hồng không phục: “Chủ nhiệm Từ, chị không biết đó chứ, hôm qua Hà Loan Loan này kê đơn thuốc cho tôi, tôi tin tưởng cô ta nên cũng mang về sắc uống, nhưng uống xong bụng tôi lại vô cùng đau đớn! Hôm nay tôi tới đây bắt cô ta cho tôi một lời giải thích, cô ta lại không trả lời được, tôi nhất thời nóng nảy...”
Tào Hiểu Kiều ở bên cạnh xem náo nhiệt, liếc mắt nhìn Chu Tình, vụng trộm vui vẻ trong lòng.
Thuốc đông y nấu ra chỉ có một màu đen tuyền, cũng đã bị Thôi Xuân Hồng uống hết, chắc chắn không nhìn ra được thứ gì.
Không thể tìm được chứng cứ!
Từ Ái Hoa ý bảo Hà Loan Loan nói chuyện, Hà Loan Loan bèn nói: “Hôm qua tôi dựa theo phương thuốc này kê đơn cho Thôi Xuân Hồng, nếu cô ta uống theo thì chắc chắn không xảy ra vấn đề, bây giờ tôi có thể bắt mạch cho cô ta để xem thử có chuyện gì.”
Thôi Xuân Hồng vô cùng không muốn nhưng lại ngại có Từ Ái Hoa ở đây, cô ta chỉ có thể không tình nguyện vươn một tay ra.
Hà Loan Loan chẩn mạch một hồi, nhíu mày lại, liếc nhìn Chu Tình.
Chu Tình một co rúm lại, nhanh chóng tránh sang một bên giả vờ làm việc.
Hà Loan Loan khẳng định nói: “Thuốc hôm qua cô lấy về uống, trong đó chắc chắn đã bị bỏ thêm dược liệu khác!”
Thôi Xuân Hồng sửng sốt: “Cô nói bậy bạ cái gì! Tôi uống thuốc theo đơn cô kê mà!”
Hà Loan Loan: “Vậy thuốc đâu? Cô mang thuốc tới đây, tôi kiểm tra một chút xem thế nào!”
Thôi Xuân Hồng cắn răng: “Tôi đổ thứ thuốc dỏm đó rồi! Đổ đi như một đống rác rưởi! Bây giờ không tìm được đống thuốc dỏm đó nữa! Cô còn muốn chống chế? Không có cửa đâu! Dù sao cũng là thuốc của cô!”
Tào Hiểu Kiều ở bên cạnh khuyên: “Hà Loan Loan, hay là cô xin lỗi đi, cái này rõ ràng là do uống thuốc cô kê nên mới bị như vậy.”