...
Suy nghĩ quay về, ánh mắt Tần Hạo Vũ nhìn Khương Trà càng trở nên dịu dàng hơn.
Khương Trà nhìn thấy sự dịu dàng gần như tràn ra khỏi mắt Tần Hạo Vũ, lập tức trở nên có chút bối rối.
Cô cúi đầu tránh ánh mắt Tần Hạo Vũ, vội vàng nói.
“Cảm ơn lời động viên của anh, em vào phòng khám trước đây.”
Dứt lời, Khương Trà như chạy trốn mà rời đi.
Sau khi về đến phòng khám, Khương Trà cố gắng không nghĩ đến những chuyện vừa rồi nữa, lập tức bắt tay vào công việc. Thời gian vụt trôi.
Khương Trà khám xong bệnh nhân cuối cùng đã là 7 giờ tối rồi.
Cô dựa vào ghế, toàn thân mệt mỏi rã rời.
Lúc này, cửa phòng khám bị gõ.
Ngay sau đó, Khương Trà liền nhìn thấy Thẩm Minh Dịch bước vào.
Thẩm Minh Dịch kéo một cái ghế ra ngồi trước mặt Khương Trà.
“Khương Trà, lâu rồi không gặp.”
Khương Trà nhíu mày nhìn anh ta, ngữ khí đầy xa cách.
“Anh có chuyện gì sao?”
Nghe vậy, khóe môi Thẩm Minh Dịch kéo lên một nụ cười khổ.
“Em không cần như thế, tôi không có ác ý, chỉ là muốn nói chuyện với em một chút.”
“Tôi với anh không có gì để nói”. Khương Trà lạnh lùng nói.
Thẩm Minh Dịch lại như không nhận ra sự lạnh nhạt của Khương Trà, tự mình mở miệng nói.
“Tôi định ly hôn với Lâm Uyển rồi, trong lòng cô ấy không có tôi, cô ấy yêu Cố Bắc Thần. Nếu không phải hôm đó tôi nhìn thấy Lâm Uyển chủ động tìm Cố Bắc Thần, nghe thấy lời họ nói, có lẽ cả đời này tôi sẽ bị lừa gạt. Khương Trà, tôi hối hận rồi, nếu ngày đó em không hủy hôn với tôi, có phải chúng ta đã sống rất tốt không?
Chương 34
Khương Trà nghe lời Thẩm Minh Dịch nói, trong lòng không hề gợn sóng.
Trong mắt cô lóe lên một tia chán ghét.
Kiếp trước, Lâm Uyển cố tình sắp đặt để ngủ cùng Thẩm Minh Dịch, hai người kết hôn, khiến cô phải chịu đựng lời đàm tiếu. Kiếp này, sau khi cô trọng sinh trở về lập tức hủy hôn với Thẩm Minh Dịch, sớm ngày tác thành cho hai người. Nhưng không ngờ kiếp này Lâm Uyển lại chuyển mục tiêu sang Cố Bắc Thần.
May mà Khương Trà từ lâu đã gom góp đủ thất vọng ở chỗ Cố Bắc Thần, giờ nghe những lời này của Thẩm Minh Dịch, trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Khương Trà ngước mắt nhìn Thẩm Minh Dịch, chậm rãi mở lời.
“Thẩm Minh Dịch, trên đời này không có nếu như, kiếp này tôi cũng sẽ không kết hôn với anh. Tôi không quan tâm anh có định ly hôn với Lâm Uyển hay không, cũng không quan tâm chuyện của Lâm Uyển và Cố Bắc Thần, càng không quan tâm đ ến anh, kiếp này tôi chỉ muốn sống tốt cho bản thân.”
Thẩm Minh Dịch nhìn thái độ bình thản như mây trôi gió thoảng của Khương Trà, trong lòng nghẹn lại, vội hỏi.
“Trong lòng Cố Bắc Thần luôn có Lâm Uyển, chẳng lẽ em không bận tâm chút nào sao?”
Khương Trà lắc đầu: Không bận tâm, vì tôi cũng sắp ly hôn với anh ấy rồi.
“Tại sao?” Thẩm Minh Dịch nhíu mày hỏi.
“Ban đầu hủy hôn với anh là không muốn miễn cưỡng, bây giờ ly hôn với Cố Bắc Thần cũng vậy.”
Dứt lời, Khương Trà ngừng một lát, thở dài một hơi rồi nói tiếp.
Ông trời đã cho tôi hai cơ hội rồi, tôi không muốn lãng phí cuộc đời vào những chuyện này nữa, tôi muốn làm những việc có ý nghĩa hơn. Thẩm Minh Dịch, tôi không biết anh đến tìm tôi nói những lời này vì mục đích gì, nhưng tôi muốn nói, bất kể anh và Lâm Uyển thế nào, đừng quên đứa con của hai người, đứa bé là vô tội.
Dứt lời, Khương Trà đứng dậy định rời đi.
Tôi phải đi rồi, anh cũng về phòng bệnh với con đi.
Thẩm Minh Dịch há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, đứng dậy rời khỏi phòng khám.
Trưa nay khi ăn cơm, Tần Hạo Vũ tìm Khương Trà nói tối nay sẽ đưa cô về nhà.
Khương Trà nghĩ đến cảnh tượng buổi sáng, nhanh chóng lắc đầu từ chối.
Không cần đâu, nhà không xa bệnh viện lắm, tôi tự đi bộ về là được rồi. Lỡ có ai nhìn thấy lại khó giải thích.
Tần Hạo Vũ biết sự lo ngại của Khương Trà, cô ấy bây giờ chưa ly hôn, đi lại quá thân thiết với anh quả thật không hay.
Nghĩ đến đây, Tần Hạo Vũ cũng không ép buộc cô nữa.
Khương Trà vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, liền nhìn thấy Cố Bắc Thần đứng ở cửa.
Cố Bắc Thần lúc này đã cởi quân phục, chỉ mặc một chiếc áo khoác dạ màu đen, đứng tựa vào chiếc xe Jeep. Ánh trăng mờ ảo chiếu lên người anh, phủ lên quanh anh một lớp ánh bạc, càng tôn lên ngũ quan tuấn tú của anh.
Cố Bắc Thần thấy Khương Trà đi ra, lập tức tiến lại gần, dịu dàng nói.
“Bà xã, anh đến đón em tan làm.”