Thập Niên 80 Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 26


“Tiểu Cầm, con đừng xâu chuỗi nữa, dẫn các em lại đây nếm thử điểm tâm thím làm” Hứa Đào lên tiếng kêu Tiểu Cầm.

“Dạ” Diệp Tiểu Cầm cũng đồng ý, sau đó gọi Tiểu Kỳ, Tiểu Thư nhanh đi ăn điểm tâm, chính mình thì đi lại chiếc xe gỗ ôm Tiểu Họa lại: “Thím, em gái có thể ăn điểm tâm này sao? Em gái giống như đang đói bụng”Diệp Tiểu Họa còn nhỏ hơn Tiểu Nam, nhìn qua khoảng một tuổi hơn, cũng mới chập chững học đi, tiểu nha đầu nhìn rất thanh tú, đối với chị gái cũng không xa lạ: “A a a a…….

.

” vừa nói ánh mắt bé nhìn chằm chằm điểm tâm.


“Điểm tâm này làm từ khoai lang đỏ với bột mì, có thể ăn nhưng không được ăn nhiều” Haizz cô thật sự không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, bất quá điểm tâm này là do cô đích thân làm, những thứ bên trong trẻ con có ăn được hay không cô không rành nữa: “Tiểu Họa ngày thường ăn cái gì?”“Uống sữa, ăn cháo với uống nước cơm” Diệp Tiểu Cầm thường xuyên giúp đỡ chăm em gái nên đương nhiên biết ngày thường em gái ăn gì, đồng thời nhớ tới mẹ Ngô Tuệ có chuẩn bị sẵn đồ ăn: “Đúng rồi, mẹ có chuẩn bị nước cơm ấm trong nồi, Tiểu Kỳ em đi xem còn nóng không mang tới cho em gái uống”.

“Dạ” Tiểu Kỳ ngoan ngoãn đứng một bên ăn điểm tâm, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng bếp.

“Chị, điểm tâm….

.

” Diệp Tiểu Thi đứng bên cạnh ăn xong một khối điểm tâm nhưng bé vẫn còn muốn ăn thêm khối nữa.

Hứa Đào thấy vậy liền đưa cho bé thêm một khối, nhìn Tiểu Cầm đem em gái chiếu cố rất khá, trong lòng có chút vui mừng, cô biết thời buổi này chị gái được xem phân nửa là ‘mẹ’, nhìn tiểu cô nương mới mười hai tuổi đem các em gái chăm sóc cẩn thận khiến cô lần đầu nhận thức sâu sắc đối với câu ‘trưởng tỷ như mẹ’.

“Hai chị em giỏi quá” Hứa Đào khen Tiểu Cầm và Tiểu Kỳ: “Tiểu Thi, Tiểu Họa thật may mắn có được hai người chị gái như hai đứa”.

Cuộc sống tuy nghèo nhưng tình cảm chị em khăng khít thì không còn gì quý bằng.


“Chúng con là chị nên phải chăm sóc em gái” Diệp Tiểu Cầm thẳng thắng nóiỞ quê tiểu cô nương từ lúc ba bốn tuổi liền bắt đầu chiếu cố em gái, mỗi ngày phải mang em đi giúp đại đội chăn trâu, còn phải đánh cỏ heo cho heo nhà ăn, đánh không được nhiều cỏ heo còn bị bà nội mắng, thường xuyên đói bụng ăn không đủ no, hiện tại chuyển đến Dương Thành bên này thật thoải mái, chỉ cần mỗi ngày giúp đỡ trông em, xâu hạt đính hoa là được.

Hứa Đào đưa tay sờ đầu Tiểu Cầm đau lòng đứa nhỏ mới bây lớn mà đã hiểu chuyện.

Bất quá tiểu cô nương mới mười hai tuổi, tuổi này ở thế giới của Hứa Đào được cha mẹ xem là tiểu công chúa mà yêu thương chiều chuộng.

Trước mắt đứa nhỏ này trưởng thành sớm, chiếu cố các em gái quả thật là chuyện không dễ dàng.

Diệp Tiểu Cầm ngượng ngùng cười, tiếp tục đút nước cơm cho em gái, Diệp Tiểu Họa hơn một tuổi ngoan ngoãn đứng trong xe gỗ chờ chị gái đút từng muỗng nước cơm, quá trình trông thật đơn giản.

“Thím, mẹ có nói với nhà xưởng bên kia ngày mai phải giao chuỗi ngọc nên con phải tiếp tục làm, thím với em trai ngồi nghỉ một lát, có việc gì thì kêu con” Diệp Tiểu Cầm cho em gái ăn no, cầm một khối điểm tâm đứng dậy vội bắt tay tiếp tục công việcDiệp Tiểu Cầm vội vàng, Diệp Tiểu Kỳ cũng không nhàn rỗi, hai chị em động tác lưu loát dán keo đính hạt, Diệp Thi còn nhỏ, tuy không giúp được gì nhưng cũng ngồi bên cạnh hỗ trợ xâu được một ít hạt châu, cách làm chuỗi ngọc đơn giản nhưng tốn thời gian và hại mắt, Diệp Tiểu Họa ăn uống no đủ ngoan ngoãn ngồi trong xe học bước đi, không cần người lớn quá lo lắng nhiều.


Nhìn bốn đứa nhỏ Diệp gia làm Hứa Đào không khỏi chua xót.

Đính keo dán hoa kỳ thật rất đơn giản, một ít phụ kiện trang sức sau khi đính hoa lên nhìn không đơn điệu, làm vật phẩm trở nên đẹp mắt hơn.

Hứa Đào xem mấy chị em làm vài lần liền nắm bắt được, đồ gia công cũng không khó, cũng không giống đời sau vật phẩm trang sức tính là theo sản phẩm, chị em Diệp Tiểu Kỳ đến nhà xưởng nhận chuỗi ngọc cùng hoa nhỏ về làm là ấn theo trọng lượng, một bao lớn như vậy đại khái 5 mao tiền, mất nhiều thời gian mới có thể đính keo hết một cái túi lớn này.

.

Bình Luận (0)
Comment