"Mẹ, cha." Triệu Vệ Quốc cũng tan làm trở về, sau lưng anh còn có Triệu Vệ Cường đi theo đang chột dạ né tránh ánh mắt mẹ Triệu.
Anh ta thật sự bị mẹ Triệu thúc giục cưới vợ đến hoảng sợ, sau khi vào cửa cũng cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.
"Triệu Vệ Cường, thì ra con vẫn còn thở à?" Mẹ Triệu hái hoàn thức ăn, vào lúc này ngồi ở trên ghế salon xem tivi, lúc Triệu Vệ Quốc trở về, mẹ Triệu quay đầu, cũng nhìn thấy Triệu Vệ Cường núp phía sau chột dạ.
Phi! Còn núp, trốn được sao?
"Mẹ, mẹ làm sao có thể nguyền rủa con trai mình vậy chứ?" Triệu Vệ Cường cố gắng nở nụ cười.
"Con còn biết con là con trai mẹ sao ? Mấy tháng cũng không biết gọi điện thoại về, mẹ còn cho rằng con đã sớm quên mất cha mẹ ra sau đầu, nếu không phải biết con ở Dương Thành, có anh cả che chở, mẹ còn tưởng rằng con xảy ra chuyện đó.” Mẹ Triệu giận dữ nói chuyện, chỉ trích không chút lưu tình.
"Mẹ, con sai rồi, con đây không phải là bận rộn công việc hay sao, mẹ đừng tức giận." Triệu Vệ Cường cố gắng dỗ mẹ Triệu, sau đó lập tức chạy về phía cha Triệu: "Cha."
"Ừ." Cha Triệu dành cho một tiếng đáp lại.
"Cha có khỏe không? Ngồi xe lửa tới có thoải mái hay không?" Triệu Vệ Cường quan tâm mở miệng.
"Vô cùng tốt."
"Vậy thì tốt." Triệu Vệ Cường gật đầu, đứng ở bên người cha Triệu, đương nhiên anh ta cũng phát hiện ánh mắt ông có chút mê ly không mở ra được, có chút khó chịu ngồi xuống: "Cha cũng thật là, mặc dù con và anh cả ở Dương Thành bên này, nhưng mà lúc cha thấy mắt của mình mờ đi thì phải nói cho chúng ta nghe sớm hơn mới phải."
"Nói cho mấy đứa làm gì, trở về một chuyến xa như vậy." Cha Triệu phất tay một cái: "Cha cũng không có chuyện gì, đừng lo lắng, thầy thuốc ở huyện thành cũng nói đây là bệnh già, người nhà ít nhiều gì đều sẽ có chút bệnh không thoải mái."
"Con biết không phải là bệnh nặng gì, nhưng mà không nhìn thấy rõ cũng khó chịu sao?" Triệu Vệ Cường vừa nói: "Cha, lần này cha mẹ tới Dương Thành, giải phẫu xong cũng đừng trở về quê quán nữa, đỡ cho cách xa như vậy, nếu có nơi nào không thoải mái thì chúng ta cũng không có biện pháp kịp thời chăm sóc cho hai người."
"Quê quán là gốc rễ, làm sao có thể nói không trở về là không trở về." Cha Triệu biết cuộc sống ở thành phố tốt, nhưng mà ông cũng là người làm việc đã quen, đến Dương Thành ngây ngô lâu một chút, cả người ông liền khó chịu.
Người làm nông phần lớn không ở yên, đến trong thành phố cũng sẽ ngứa tay, ngây ngô một đoạn thời gian còn tạm được, vẫn luôn ngây ngô thì làm sao chịu đựng.
"Chưa nói đến chuyện không trở về, ngày lễ ngày tết, thanh minh tảo mộ, cũng sẽ trở về, anh em tụi con sẽ cùng cha mẹ trở về." Triệu Vệ Cường lập tức giải thích.
"Chuyện kia sau này hãy nói." Cha Triệu phất tay một cái không chuẩn bị nói chuyện nhiều nữa, đối với con trai nhỏ, thật ra thì ông quan tâm chuyện mua nhà hơn: "Chị dâu của con nói con mua nhà sao? Còn phải vay tiền gì đó?"
"Đúng vậy! Mấy năm này còn tích góp được không ít tiền, suy nghĩ làm chút chuyện, con cũng không có chủ ý gì, liền hỏi anh cả và chị dâu, chị dâu nói, sau này giá nhà sẽ tăng lên rất lợi hại, nếu con không nghĩ được phải làm gì thì liền thử mua nhà để chờ tăng giá, cho dù nhà không tăng giá thì tự mình ở cũng được, tóm lại sẽ không thua thiệt."
"Ban đầu con còn có chút do dự, mấy năm này chỉ đủ tiền đóng tiền cọc, tiền vay ngân hàng bên kia cũng là dựa vào quan hệ của anh cả mới vay được, mỗi một tháng đóng tiền lãi cũng áp lực cũng lớn." Triệu Vệ Cường nói chuyện với cha mình.
Anh ta giải thích và chia sẻ quá trình mua nhà của mình với cha Triệu.
"Áp lực không nhỏ." Một tháng hơn một trăm, phải trả nhiều năm như vậy, người bình thường thật sự không dám quyết định.
Nhưng bởi vì lúc trước khi Triệu Vệ Quốc mở công ty, vay mấy trăm ngàn dường như cũng bình thường, Triệu Vệ Cường vay tiền mua nhà cũng không coi là nhiều, bằng tiền lương của anh ta, ngược lại cũng không quá khó khăn.
"Dạ, chị dâu khuyên con, chị ấy nói, nếu như con không mua nhà, đi làm chỉ biết tích góp, thì chờ hai năm sau, có lẽ giá nhà sẽ tăng rất nhanh, tiền tích góp cũng không đủ, con nhất định sẽ hối hận."
"Lúc đó bản thân con nghĩ như thế nào?" Cha Triệu hỏi.
"Con sao?" Triệu Vệ Cường mím môi: "Con vẫn luôn do dự không hạ quyết tâm, người bên ngoài đều chờ phân chia nhà xã hội, còn con cầm chừng mấy chục ngàn đi mua nhà, không đủ tiền còn phải vay, còn phải trả mấy chục năm, dọa người biết mấy. Nhưng mà chị dâu cũng đi xem nhà, mắt cũng không chớp mấy cái mà mua năm căn nhà, nói chuẩn bị giữ lại tăng giá, con mới cắn răng quyết định mua."
Triệu Vệ Cường đến nay đều nhớ loại cảm giác lúc ấy, đó là lần đầu tiên anh ta cảm nhận được, cũng thấy được chị dâu Hứa Đào quả quyết như thế nào, có tiền của ra sao.