Tôi đưa tay đặt lên mu bàn tay Cố Hàn Châu.
"Anh cả, đêm tân hôn, anh định để em lẻ bóng phòng không sao?"
Cố Hàn Châu nghiêng đầu nhìn tôi một cái, mím chặt đôi môi.
"Anh sợ em không thoải mái."
Tôi phản bác: "Không hề."
Cố Hàn Châu: "..."
Cố Hàn Châu không nói gì, tôi cũng khá câu nệ.
Dù sao giữa tôi và anh ấy cũng ít giao tiếp, cộng thêm việc anh ấy ở trong quân đội quanh năm, tự nhiên mang một khí chất nghiêm nghị ít nói khiến người khác kính sợ.
Tôi liếc trộm anh ấy một cái, lấy hết can đảm từ từ đưa tay ra cởi bộ đồ Tôn Trung Sơn của anh.
Tôi vừa cởi được hai chiếc cúc áo, Cố Hàn Châu đã nắm lấy tay tôi, giọng khàn khàn.
"Để anh."
Cố Hàn Châu tự mình cởi cúc áo, rồi nằm thẳng lên giường, một tay gối dưới đầu, nhắm mắt ngủ.
Tôi ngây người.
Sống mũi tôi có chút cay cay, buồn bã cụp mắt xuống, nằm xuống mép giường bên kia, xoay người đi.
Đêm tân hôn anh ấy căn bản không có ý định đụng vào tôi.
6
Sáng sớm, tôi đang mặc quần áo trong phòng, dùng khăn lau mặt thì nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa.
Cố Bạc Xuyên nhìn thấy trong nhà dán đầy chữ Hỷ, có một linh cảm không lành.
"Đại bá, nhà mình có ai làm đám cưới ạ?"
Cha Cố vốn tốt bụng, đối với đứa cháu trai này khá thương yêu, cũng vì giấu giếm anh ta mà có chút áy náy.
"Anh cả con và Mển Nhi."
Cố Bạc Xuyên giận không kìm được, chất vấn:
"Mển Nhi và cháu yêu thương nhau, đã lén lút hẹn hò định tình rồi, dựa vào đâu mà mọi người làm như vậy?
"Anh cả, em kính trọng anh là anh cả, thế mà anh lại giấu em giấu diếm kết hôn với Mển Nhi."
Tôi từ phòng ngủ đi ra, Cố Bạc Xuyên nhìn thấy tôi, liền bước nhanh tới.
"Mển Nhi, có phải bọn họ ép em không?"
Tôi lùi lại một bước, giữ khoảng cách với anh ta.
Tôi rất nghi hoặc, kiếp này tại sao Cố Bạc Xuyên lại về sớm ba ngày?
Cố Hàn Châu đứng bên cạnh, sắc mặt có chút sa sầm hơn lúc nãy.
Tôi đến kéo lấy cánh tay Cố Hàn Châu.
"Không có, em vốn là con dâu nuôi từ bé của anh cả, nói cho sang một chút, chính là vị hôn thê."
Tôi ngẩng đầu, dùng khóe mắt liếc nhìn Cố Hàn Châu.
Vẻ u ám trên mặt anh ấy lập tức tan biến.
Không ngờ lại là kiểu người ngoài lạnh trong nóng nha!
Cố Bạc Xuyên siết chặt hai tay, mày cau chặt đến mức kẹp c.h.ế.t được ruồi.
Một lúc lâu sau, anh ta nhìn chằm chằm tôi nói: "Anh hiểu rồi."
7
Ngày mai Cố Hàn Châu phải đi bộ đội rồi, tôi đang xếp quần áo cho anh ấy.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân, vốn tưởng là Cố Hàn Châu.
Quay đầu lại thấy Cố Bạc Xuyên, nụ cười trên mặt tôi lạnh đi.
Cố Bạc Xuyên nhìn tôi đầy thâm tình.
"Mển Nhi, có phải em cũng trùng sinh rồi không?"
Tôi không nói gì.
Chả trách Cố Bạc Xuyên về sớm ba ngày, hóa ra cũng đã trùng sinh.
Anh ta hối hận nói: "Mển Nhi, kiếp trước anh có lỗi với em, cho nên việc đầu tiên sau khi trùng sinh trở về, chính là phải chạy về xin lỗi em."
Nếu anh ta không trùng sinh, kiếp này tôi chỉ coi anh ta như người xa lạ.
Nhưng anh ta đã trùng sinh, lại khiến tôi vừa khó chịu vừa ghê tởm.
Kiếp trước, anh ta giấu tôi lén lút đi đăng ký kết hôn với Trương Nghiên.
Sau khi tôi biết, liền cầm giấy đăng ký kết hôn đến chất vấn anh ta.
Anh ta cảm thấy tôi như một mụ đàn bà lắm điều, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa mệt mỏi.
"Tô Mển Nhi, Nghiên Nghiên bị bệnh tim, anh đang hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cô ấy. Em đã chiếm lấy người của anh rồi, có thể đừng gây rối vô cớ nữa được không?"
"Em gây rối vô cớ?"
Cuối cùng tôi bị ép thành một mụ đàn bà đanh đá thật sự, đập tan tành đồ đạc trong nhà.
Con trai con gái nhìn thấy tôi, trong mắt cũng là sự bất đắc dĩ xen lẫn chán ghét.
"Mẹ, bao nhiêu năm nay, cha vẫn luôn nuôi mẹ, ăn uống chưa bao giờ thiếu thốn của mẹ.
"Mẹ tự hỏi lòng mình xem, gả cho cha bao nhiêu năm nay, mẹ chưa từng đi làm ngày nào, mẹ còn không biết đủ, cũng không biết mẹ và cha cứ cãi nhau suốt vì chuyện gì?"
"Đúng vậy, chị con nói đúng! Cha cũng chỉ là đăng ký kết hôn với dì Trương thôi, chứ có ngoại tình đâu.
"Mẹ cũng biết mà, dì Trương sức khỏe vẫn luôn không tốt, lại còn thường xuyên giúp đỡ nhà mình, cha chẳng qua chỉ là trả ơn thôi, mẹ thật sự không cần phải làm ầm ĩ lên như vậy, biết điều một chút giống như dì Trương không tốt sao?"