[Thập Niên 80] Mèo Con Của Cố Hàn Châu

Chương 8

Hôm nay Cố Bạc Xuyên không tìm tôi, người tìm tôi lại là Trương Nghiên.



Ở thời đại này, cách ăn mặc của Trương Nghiên thời thượng hơn người thường, một chiếc váy hoa nhí màu xanh lá nhạt.



Sau khi nhìn rõ tôi, ánh mắt vốn khinh thường của cô ta lại thêm một tia căng thẳng.



"Cô chính là Tô Mển Nhi?"



Tôi cười như không cười gật đầu: "Là tôi."



Trương Nghiên chất vấn: "Cô và Bạc Xuyên có quan hệ gì?"



Tôi nhướng mày: "Chính là mối quan hệ mà cô nghĩ đấy."



"Đồ không biết xấu hổ!"



Trương Nghiên tức giận giơ tay định tát tôi, bị tôi nắm lấy cổ tay, trở tay tát lại cô ta một cái.



Cú tát này gần như dùng hết sức lực toàn thân tôi.



Cô ta bị tôi tát ngã sõng soài trên đất, ôm lấy má phải sưng đỏ, không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn.



"Mày dám đánh tao? Mày có biết tao là ai không!"



Tôi ngồi xổm xuống, nhìn bộ dạng thảm hại này của Trương Nghiên: "Cô là ai không liên quan đến tôi, nhưng mà chắc cô vẫn chưa phải là bạn gái của Cố Bạc Xuyên đâu nhỉ?"



Trương Nghiên không nói gì.



Thời điểm này, Cố Bạc Xuyên vẫn còn chút lương tâm, đối mặt với loại tiểu thư nhà giàu như Trương Nghiên mà không lập tức động lòng đá tôi đi.



Không...



Tôi đang nghĩ cái quái gì vậy?



Mẹ nó chứ, thà rằng anh ta động lòng rồi đá phăng tôi đi còn hơn.



Biết đâu kiếp trước tôi đã không phải sống nghẹn khuất như vậy.



Tôi nhếch môi, cười như không cười nói: "Vậy thì tôi lùi một vạn bước, cứ cho là cô là bạn gái của Cố Bạc Xuyên đi."



"Chó thích lân la ra ngoài, chắc chắn là vì xương ở ngoài thơm hơn đồ thừa trong nhà rồi. Tiếc thật, cô tìm nhầm người rồi, tôi không phải khúc xương đó."



Tôi phủi tay, đứng thẳng dậy, liếc Trương Nghiên một cái.



"Giữ kỹ con ch.ó nhà cô vào, đừng để nó mò ra tìm tôi nữa. Chó tôi đã chẳng ưa, huống chi là loại chó ăn đồ thừa, tôi thấy buồn nôn."



Đúng là xui xẻo!



Vốn dĩ đã hẹn hôm nay Cố Hàn Châu sẽ đến gặp tôi.



Dù sao thì chúng tôi cũng đã hơn một tháng không gặp nhau rồi.



Tôi vừa quay người lại thì thấy Cố Hàn Châu trong bộ quân phục màu xanh lá, một tay đút túi quần, đang nhìn thẳng về phía tôi.



Mặt tôi rạng rỡ niềm vui, vội vàng chạy tới ôm chầm lấy anh, mắt mày cong cong cười nói: "Anh đến khi nào vậy?"



Cố Hàn Châu cụp mắt nhìn tôi: "Từ lúc người phụ nữ kia hỏi em và Cố Bạc Xuyên có quan hệ gì."



Tôi sợ Cố Hàn Châu hiểu lầm mình nên ngẩng đầu lên, vội vàng giải thích với anh.



"Em cố tình chọc tức cô ta thôi. Những lời sau đó, anh cũng nghe thấy rồi đó."



Cố Hàn Châu cười nhẹ: "Mèo con sao lại căng thẳng thế?"





Tôi không nói gì, chỉ cắn cắn môi.



Cố Hàn Châu: "Sợ anh không tin em à?"



"Hơi hơi ạ."



Tôi vùi cả mặt vào lòng anh, sụt sịt mũi, mắt lưng tròng nói: "Dù sao thì trước đây em đúng là đứa hồ đồ."



Cố Hàn Châu đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi: "Hay khóc thế?"



Thấy nước mắt tôi không ngừng rơi, gương mặt vốn luôn trầm tĩnh lạnh lùng của anh thoáng lộ vẻ bối rối.



"Được rồi, đừng khóc nữa, anh biết, anh biết hết mà."



Lần này Cố Hàn Châu đến đúng vào dịp tôi nghỉ đông, đón tôi đến đơn vị quân đội ở một thời gian.



Nhưng trước đó, hai chúng tôi đến một nhà hàng ăn cơm trước đã.



Cố Hàn Châu một tay đút túi quần, một tay dắt tôi vào nhà hàng.



Nhìn thấy nhà hàng cực kỳ sang trọng, tôi dừng bước.



Anh quay lại nhìn tôi đầy nghi hoặc.



"Sao lại dừng lại?"



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.



"Đồ ở đây đắt lắm, chúng ta đổi quán khác đi."



Cố Hàn Châu cười khẽ: "Không sao đâu vợ, chồng em được thăng chức rồi."



Tôi vui mừng khôn xiết: "Thật sao?"



Cố Hàn Châu không nói gì, chỉ cười cười ôm eo tôi vào nhà hàng.



Lúc đang gọi món, Cố Hàn Châu bị nhân viên nhà hàng gọi đi.



Tôi đứng dậy đi vệ sinh.



Còn chưa bước vào nhà vệ sinh, đột nhiên một đôi tay to lớn bịt miệng tôi lại, kéo tôi vào trong.



Tôi nhìn rõ mặt người đó, anh ta đã bế tôi đặt lên bồn rửa tay, ôm trọn lấy tôi vào lòng.



Cố Bạc Xuyên mặc chiếc áo len dệt kim màu trắng gạo, tay áo xắn lên tới cẳng tay, đeo cặp kính gọng vàng trông có vẻ hơi u ám.



"Mển Nhi, em thật sự yêu Cố Hàn Châu rồi sao?"



Tôi gật đầu không chút do dự: "Đúng! Tôi yêu Cố Hàn Châu đấy."



Ánh mắt Cố Bạc Xuyên trở nên u ám: "Chúng ta đã ở bên nhau bốn mươi năm! Hai người mới ở bên nhau bao lâu? Dựa vào đâu mà em yêu anh ta?"



Anh ta đột nhiên giữ chặt cằm tôi, điên cuồng cưỡng hôn tôi.



Cảm giác buồn nôn như nuốt phải ruồi vậy.



Trong lúc giãy giụa, tôi rút được một tay ra, tát thẳng vào mặt anh ta một cái.



"Cút!"





 

Bình Luận (0)
Comment