Chương 252: Quá Tàn Nhẫn (1)
Chương 252: Quá Tàn Nhẫn (1)Chương 252: Quá Tàn Nhẫn (1)
Bỗng nhiên nghe loáng thoáng bên ngoài có tiếng nói chuyện: "Chắc phu nhân đã đi ngâm nước nóng rồi... còn đại nương muốn lấy khăn mặt..."
"Muốn ăn hồng đông lạnh..."
Triệu Nhạn vội chạy tới cửa sổ, nhìn Chu Nghiêm Phong vừa đuổi người bên cạnh, vén lên tấm rèm cửa thật dày định đẩy cửa vào nhà.
Cô ta vội vàng mở cửa sổ ra hỏi một câu: "Bùi Vọng Tân đâu!”
Thế nhưng Chu Nghiêm Phong không thèm quay đầu mà đi thẳng vào nhà!
Triệu Nhạn không tin anh không nghe thấy lời cô ta nói, rõ ràng cô ta nhìn thấy bước chân anh hơi dừng lại, sau khi nghe thấy cô ta nói mới cố ý không phản ứng lại!
Cô ta chỉ nói anh và yêu tỉnh nhỏ của anh một câu thôi mà đã mang thù rồi!
Thật keo kiệt!
Anh không nói cho cô ta, cô ta không còn cách khác để biết sao?
Triệu Nhạn khoác áo khoác ngoài rồi vội vã chạy tới trước phòng làm việc, kết quả được biết Bùi Vọng Tân đã đi rồi, nói là uống hơi nhiều rượu, thủ trưởng Chu bảo người lái xe đưa anh ấy về nhà.
Tuyết còn đang rơi, nếu buổi tối có thời gian đưa anh ay vê, vậy tại sao lại không thể để anh ay nghỉ lại một đêm?
Triệu Nhạn nghĩ tới nghĩ lui đoán chắc chắn là Chu Nghiêm Phong cố ý, chính là ban ngày có thù nên mới chuyên môn phá hư chuyện cô ta và Bùi Vọng Tân xem mắt.
Trong phút chốc bất mãn của cô ta đối với Chu Nghiêm Phong đã lên đỉnh điểm.
Nhưng người đã rời đi, cô ta tức chết cũng không có cách nào khác nên đành phải trở về con đường cũ. Từ bên ngoài nhìn vào bóng người trên cửa sổ, biết là Bùi Cẩm đã trở lại, lập tức trở về phàn nàn với Bùi Cẩm: "Chu Nghiêm Phong thật quá đáng, hôm nay tôi với Bùi Vọng Tân xem mắt, anh ta khen ngược, cơm nước xong uống hết rượu lại đưa người đi..."
Bùi Cẩm chui vào trong chăn.
Triệu Nhạn lúc này mới thấy cô ấy không bình thường, vội vàng hỏi lại: "Bùi Cẩm cô làm sao vậy? Cô, sao cô lại khóc, ai lại không có mắt bắt nạt cô?!"
Bùi Cẩm mở mắt hung hăng trừng cô ta một cái: "Câm miệng."
Sau đó nói với cô ta: "Về sau không được nhắc đến Chu Nghiêm Phong ở trước mặt tôi, Chu Nghiêm Phong là ân nhân cứu mạng của mẹ tôi và tôi, phiền cô sau này đối xử với anh ấy cẩn thận một chút."
Đôi mắt cô ấy hồng hồng, trong giọng nói có chút hung dữ.
Triệu Nhạn bị cô ấy doạ cũng không dám hỏi lúc cô ấy tắm rốt cuộc đã xảy ra cái gì, chỉ có thể gật đầu: "Được, được, tôi đã biết."
Bùi Cẩm quay người lại không nói gì.
Ngày hôm sau Triệu Nhạn tỉnh ngủ phát hiện cô ấy đã đi rồi, tất cả quần áo đồ vệ sinh cá nhân cũng mang theo, sau khi ra ngoài nghe ngóng mới biết là đã lên xe về nhà.
Triệu Nhạn trợn tròn mắt, Bùi Cẩm nói đi là đi để cô ta ở lại một mình làm sao có thể trở về thành?
Chu Nghiêm Phong nói Lục Mạn Mạn không được đi quá xa.
Lục Mạn Mạn vốn cũng không có suy nghĩ này, hôm sau cô xuống xe lửa, hai lần ngâm suối nước nóng liên tục mới có thể trở lại bình thường, cho dù muốn tức giận thì cơ thể cũng không chịu nổi.
Cô chỉ đơn giản muốn đổi cách thức đa dạng với anh mà thôi.
Nhưng cô hơi sơ suất một chút...
Hôm sau tuyết bên ngoài ngừng rơi, mặt trời ló rạng.
Buổi trưa nắng ấm chiếu vào ô cửa sổ, Lục Mạn Mạn mơ màng tỉnh dậy, mông lung nghe được Chu Nghiêm Phong đang ở vách ngăn cách bên ngoài dặn dò công việc cho tham mưu Hàn, đêm qua cô bị làm đến mức vừa sưng tấy vừa trướng nên lại nhắm mắt lại.
Một lát sau Chu Nghiêm Phong đi vào, bên ngoài không ấm áp bằng bên trong, ngón tay anh có chút lạnh đặt gần lò sưởi ấm trên đầu giường rồi mới qua sờ tóc bạn gái, thấy mắt cô hơi run run thì biết rằng người đã tỉnh.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ