Chương 327: Hẹn Ho. (1)
Chương 327: Hẹn Ho. (1)Chương 327: Hẹn Ho. (1)
Mẹ anh ấy có yêu cầu con trai mình hãy suy nghĩ lại, không phải là kỳ thị người từng trải qua một đời chồng nhưng có thêm hai đứa con riêng thì khác, mẹ của Thái Châu còn nói thêm rằng anh ấy chỉ mới kết hôn lần đầu và ti tỉ những thứ khác nữa...
Thái Châu cũng chẳng tỏ thái độ gì, chỉ bảo mẹ mình đừng nói vớ vẩn nhưng chị gái cô thì cảm thấy khó xử nên đã rời đi.
Lục Mạn Mạn cũng không cảm thấy lời nói của mẹ Thái Châu khiến người ta phải khó xử, dù sao ý chính vẫn vì bà ấy là mẹ nên lo lắng cho cuộc hôn nhân và tương lai của con trai mình mà thôi, ngược lại cô cảm thấy chị gái mình quá nhạy cảm, không nhất thiết phải...
Tuy nhiên, với thái độ thờ ơ của Thái Châu ngay lúc sau thì Lục Mạn Mạn cảm thấy chị gái mình vẫn nên rút lui sớm thì hơn, nhìn qua cũng thấy anh ấy có ý mặc kệ nó, hoàn toàn không chủ động gì.
Thái Châu tự mình đem hóa đơn giao hàng đến.
Lục Mạn Mạn kiểm tra không có vấn đề gì thì ký tên, trước khi ra ngoài cô còn nói với anh ấy như thể mình chợt nhớ ra điều này: "Tối ngày mai em phải đi ra ngoài với chị gái một chuyến, nhờ anh giúp Hiểu Hồng trông coi quán làm đẹp nha."
"Không thành vấn đề. " Từ trước đến nay, Thái Châu vẫn luôn nương theo toàn bộ chuyện lớn chuyện nhỏ gì của Lục Mạn Mạn nên việc nhỏ này chắc chắn không thành vấn đề, có điều anh vẫn hơi không hiểu: "Hai người đều là nữ thì buổi tối đi ra ngoài làm gì?"
Lục Mạn Mạn nói: "Nhà lớn ở bên kia có tổ chức hội cầu ô thước."
Mà cầu 6 thước là để làm øì, tất nhiên là để cầu tình yêu và hôn nhân như ý nguyện của mấy cô mấy chàng độc thân, đồng thời cũng tiện làm mối để gặp gỡ thêm nhiều luồng quan hệ hơn. .
Lời này quá rõ ràng, Lục Mạn Mạn đang muốn dẫn chị gái đi xem mắt.
Thái Châu sửng sốt, sau đó gật đầu nói: "Được, vậy tôi sẽ để Hiểu Hồng đợi em về rồi mới đi."
Lục Mạn Mạn có vẻ nhẹ nhõm khi thấy anh ấy đi ra ngoài.
Cô vốn là kiểu người thiết thực nên luôn muốn phải tìm cho chị gái một tấm chồng như ý để giao phó.
Buổi liên hoan được tổ chức trong khán phòng nhỏ của khu nhà.
Lục Mạn Mạn vừa đưa chị gái tới thì chị Phó đã vẫy tay với bọn họ: "Mạn Mạn, đi lối này!"
Cô vừa mỉm cười vừa dẫn theo chị gái đi tới đó.
Lục Mạn Hương mặc áo lông cừu màu xanh nhạt, quần đen và chiếc áo khoác ngoài màu xanh đậm hơn áo bên trong một chút.
Màu xanh trong trẻo càng làm cho khí chất của cô ấy trở nên nhẹ nhàng và dịu dàng hơn.
Mái tóc dài chưa bao giờ uốn đang được buộc nửa và buông nhẹ sau lưng, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, đôi mày cong như liễu, con ngươi trong sáng, sống mũi thanh tú, đôi môi đỏ tươi và nụ cười nhẹ nơi khóe môi tựa như gió xuân thổi qua mặt, ôn hòa mà tĩnh lặng.
Là kiểu mà nhiều người lớn tuổi rất thích.
Chị Phó dẫn Lục Mạn Hương đi giới thiệu với ai đó.
Lục Mạn Mạn không thể tiếp tục đi theo nên đến chiếc bàn dài bên cạnh, nơi trải khăn bàn rất lịch sự và còn được bày kẹo, trái cây, soda và đồ ăn nhẹ ở phía trên.
Cô đi đến bàn lấy kẹo, chợt nghe thấy người ngồi ở chiếc bàn tròn bên cạnh hỏi: "Bên cạnh Tiểu Phó là ai vậy?"
Lục Mạn Mạn quay đầu nhìn lại, hóa ra là người nhà của tham mưu.
Có người nói: "Đó là chị gái của Lục Mạn Mạn."
"Lục Mạn Mạn là ai?"
"Vì bà không thường xuyên ra ngoài nên không nhận ra cũng đúng, là vợ của Chu Nghiêm Phong."
"Ồ, tham mưu trưởng Chu!"
Bà cụ không ngừng gật đầu: "Cũng tốt, tôi từng nghe nói vợ của anh ay rất trẻ tuổi và xinh đẹp, chị vợ anh ấy cũng nhìn rất trẻ, là giáo viên sao, nhìn rất có học thức."
Những người khác cười nói: "Bà đang tìm cho ai đấy?"
Bà cụ nói: "Còn ai nữa, đứa cháu vô dụng của nhà chúng ta chứ ai."