Chương 101
Chương 101Chương 101
Lâm Nghiên Thu lén lút liếc anh một cái rồi nhỏ giọng thì thầm: "Phiên phức." Mắng xong thì xoay người tiếp tục xỏ kim.
Đều do đầu kim quá nhỏ, mà cô lại chưa từng cầm kim nên vụng về vô cùng. Nhưng cô thấy Lưu Tố Mai bận rộn may quần áo, còn bản thân mình cũng ngượng ngùng ở không nên cô chủ động ôm một ít công việc lặt vặt không cần kỹ thuật này để hỗ trợ.
"Em thiếu tiền sao?" Trình Gia Thuật ngồi xuống ghế, trong viện này chẳng có bí mật gì, lúc ở nhà Ngưu chính ủy anh đã nghe thấy chuyện cô may đồ cho người ta.
Lâm Nghiên Thu quay đầu nhìn anh: "Đương nhiên là tôi thiếu tiền rồi, tôi ở đây cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ có tiền." Cô đã suy nghĩ rõ ràng, tiền thì phải tự mình kiếm, cho dù có ít thì cũng phải tự kiếm, nếu người phụ nữ mà không có tiền thì rất đáng thương.
Trình Gia Thuật cũng không nói lời đả kích nào, chỉ là anh không quen nhìn dáng vẻ vụng về của cô. Anh trực tiếp cầm lấy cây tìm rồi nhanh như chớp xỏ chi sang, sau đó liền làm công việc may vá theo khuôn mẫu.
Lâm Nghiên Thu trợn tròn mắt: "Cái này mà anh cũng làm được à?" Dưới sự phối hợp của Trình Gia Thuật, cô cảm thấy mình thật vô dụng. Đây là lần đầu tiên Lâm Nghiên Thu thấy một người đàn ông biết may vá đó, điều này ngoài ý muốn thật nha, nhưng cô cũng không cảm thấy buồn cười chút nào mà ngược lại thấy cả người anh đang tỏa ra một loại mị lực rất đặc biệt.
Lâm Nghiên Thu nằm sấp trên bàn, dùng hai tay nâng khuôn mặt mình lên nhìn anh.
Áo sơ mi quân lục được ủi bằng phẳng, yết hầu gợi cảm, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, hai con ngươi đen láy hơi nhíu lại đang chuyên chú may cúc áo.
Ngón tay anh rất linh hoạt và nhanh nhẹn.
Nhìn đôi bàn tay to lớn này không có miếng nào liên quan tới mấy cái việc làm tỉnh xảo cả, nhưng anh chẳng những biết ngắm chuẩn từng đường kim mũi chỉ mà làm việc nhà cũng rất tốt, xem ra ngoại trừ việc sinh con thì không có gì anh không biết cả.
Sau đó, cô nói với anh một câu từ tận đáy lòng mình: "Ba Đại Bảo, nhìn anh thật đảm đang."
Trình Gia Thuật: "..."
Người phụ nữ này, hai chữ đảm đang mà lại dùng để chỉ đàn ông à?!
Vốn dĩ anh thấy tay chân cô vụng về nên muốn đến giúp đỡ để cho cô đi ngủ sớm, vậy mà... Trình Gia Thuật tức giận ném bộ quần áo còn chưa làm xong vào trán cô, nói: "Em tự khâu đi!”
Tự mình khâu thì tự mình khâu, anh hung dữ như vậy để làm gì? Lâm Nghiên Thu lam bẩm lẫy bộ đồ trên trán mình xuống, ánh sáng hiện ra ngay trước mắt, cô nhìn thấy anh đi vào phòng, một lát sau anh liền cầm ra một bộ đồ ngủ muốn đi tắm rửa, lúc đi ngang qua phòng khách còn trừng mắt nhìn cô một cái.
Lâm Nghiên Thu: "..."
Cô nói anh đảm đang là muốn khen anh mà, tự nhiên anh lại tức giận, đúng là người khó hiểu!
Có một điều mà Lâm Nghiên Thu không biết, đàn ông ở thời đại này có tính đại chủ nghĩa rất nghiêm trọng, hơn nữa giống như Trình Gia Thuật là một người đàn ông thẳng thắn mạnh mẽ, cô có thể nói anh ta thế nào cũng được những tuyệt đối không thể dùng bất kỳ từ nào liên quan tới phụ nữ để hình dung anh.
Nếu dám nói thì vài phút sau anh ta sẽ trở mặt với cô ngay lập tức.
Sau khi Trình Gia Thuật tắm rửa xong liền thuận tay lấy quần áo của mình vừa thay ra để giặt, thời tiết bên ngoài không tốt lắm, từ chạng vạng tối đã bắt đầu mưa, hiện tại đang có xu hướng ngày càng lớn hơn. Trình Gia Thuật đem quần áo ra hành lang phơi, xong xuôi mọi việc, anh đưa mắt nhìn Lâm Nghiên Thu đang buồn ngủ đến nỗi ngáp ngắn ngáp dài liên tục nhưng vẫn đó cố gắng chống đỡ.
Trình Gia Thuật ho khan một cái, nói: "Tắt đèn, đi ngủ thôi." Lâm Nghiên Thu dụi mắt lắc đầu nói: "Tôi không buồn ngủ." Cô mới nói xong liền ngáp một cái thật dài.