Thập Niên 80: Nhật Kí Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ (Dịch Full)

Chương 105

Chương 105 Chương 105Chương 105

Nhưng không nghĩ tới, trong quá trình cứu viện gặp phải lũ quét, nếu không phải có Trình Gia Thuật phản ứng nhanh chạy tới thì bọn họ đều đã xong đời.

Nhưng vì cứu cậu mà Trình Gia Thuật bị vùi lấp dưới bùn đất, khi đào ra thì toàn thân anh đã tràn đầy máu me be bét, mọi người nhanh chóng đưa anh tới bệnh viện gần nhất.

Mặc dù cậu ta không nói cụ thể nhưng Lâm Nghiên Thu nghe xong vẫn rất căng thẳng, bùn đất và đá toàn bộ đập vào người, chỉ cần nghĩ tới đó là cô cảm thấy cả người đau đớn không chịu nổi, huống chỉ Trình Gia Thuật là người chân chính bị như vậy...

Lâm Nghiên Thu theo Từ Phong vào phòng bệnh.

Người đàn ông nằm trên giường bệnh không thể nhúc nhích, nghe thấy động tĩnh, anh đưa mắt nhìn qua liền nhìn thấy cô vợ nhỏ vốn nên ở nhà, bây giờ lại đang đứng ở cuối giường, có lẽ là cô đón xe đến, hai bím tóc rối loạn, cánh môi đỏ tươi bình thường cũng trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút máu nào.

"Ai nói với em tôi đang ở đây? Em không ở nhà đợi, đi tới đây làm cái gì?!" Trình Gia Thuật mắng.

Chủ yếu là chỗ này khá rối loạn, con người lại phức tạp, cô chưa quen thuộc nơi này mà dám một mình từ xa đi tới, lỡ như trên đường đi gặp cướp hoặc bị lừa bắt cóc thì sao... Cô không biết sợ hãi à?!

Trình Gia Thuật càng nghĩ càng tức giận, anh vừa định di chuyển thân thể thì một trận đau thấu xương ập tới, Lâm Nghiên Thu thấy sắc mặt anh không đúng lắm, cô còn chưa kịp đưa tay ra thì Đặng Ly ngồi bên cạnh giường bệnh đã nhanh tay hơn đè anh nằm xuống.

Cô ta oán trách nói: "Anh đã bị như vậy rồi còn không chịu thành thật, nếu như vết thương bị rách thì làm sao bây giờ?”

Phụ nữ luôn là sinh vật mẫn cảm nhất, Lâm Nghiên Thu cũng không ngoại lệ, cô nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của nữ sĩ quan liền mất hứng.

Nếu cô không vui, tất cả mọi thứ đều viết lên trên mặt, Lâm Nghiên Thu phồng miệng lên rồi xoay sang một bên, không thèm để ý tới anh đang nằm trên giường.

Cái gì mà em không ở nhà đợi, đi tới đây làm gì? Nếu không phải sợ anh bị thương nặng rồi chết luôn thì cô cũng chẳng tới đây đâu nhá.

Vậy mà anh còn dám mắng cô... chẳng lễ là do cô làm phiền anh và nữ sĩ quan kia nói chuyện yêu đương sao?!

Nghĩ tới đây, Lâm Nghiên Thu tức giận sắp khóc, cô hít mũi mấy cái rồi xoay mặt qua hung hắng trừng mắt nhìn Trình Gia Thuật. Trước mặt người ngoài, Trình Gia Thuật không nói gì, anh chỉ nói với Đặng Ly đang ngồi bên cạnh: "Tiểu Đặng, đây là vợ tôi, nơi này có cô ấy là được rồi, tôi không cần quá nhiều người đâu. Bây giờ khu vực thiên tai đang thiếu nhân lực, cô và Từ Phong đi qua đó đi."

Đặng Ly nghe xong miễn cường nhìn Lâm Nghiên Thu nở nụ cười, không giống nụ cười xuất phát từ nội tâm mình trong lúc nói chuyện với Trình Gia Thuật, nói sao nhỉ, chính là địch ý trời sinh giữa phụ nữ với nhau.

Đặc biệt là hai người phụ nữ xinh đẹp.

Đặng Ly vốn tưởng rằng vợ của Trình Gia Thuật là một người phụ nữ quê mùa và xấu xí. Không thể trách cô ta nghĩ như vậy, dù sao cô ta cũng đã gặp qua nhiều cô vợ quê mùa của các sĩ quan khác, bọn họ đều có làn da ngăm đen, tuổi tác không lớn nhưng đã có đầy nếp nhăn trên mặt, dáng người gầy gò, chỉ có một hai người có dáng người khá ổn nhưng cách ăn mặc chẳng thể nhìn được, chỉ cần liếc mắt một cái đã biết đó là dáng vẻ của người nồng thôn.

Hiện tại, cô ta nhìn hai bím tóc xinh đẹp của Lâm Nghiên Thu, đây là kiểu dáng mà cô ta chưa từng thấy qua. Phía trên buông lỏng, phía dưới thắt chặt đến tận đuôi, không để lọt lọn tóc nào. Đặng Ly nhìn không rõ lắm, dù sao cũng thấy khá đẹp mắt, làm nổi bật khuôn mặt vừa trắng vừa nhỏ nhắn yêu kiều của Lâm Nghiên Thu.
Bình Luận (0)
Comment