Chương 122
Chương 122Chương 122
Ánh mắt của cô rất tỉnh tường, cái gì cũng không hỏi.
Nếu hỏi thì chính là đánh vào mặt Trình Gia Thuật nha.
Lâm Nghiên Thu im lặng bước vào nhà, cô đem đồ vật bị lấy cắp để lại vị trí ban đầu, chỉ riêng khối xà phòng cô không muốn dùng nữa, nhiều người sử dụng như vậy, cô có hơi ghét bỏ.
Ở thời đại này, xà phòng thơm là hàng hóa cao cấp, phải có phiếu xà phòng chuyên dụng mới có thể mua được. Bình thường mấy cái phiếu vé kia của Trình Gia Thuật đều đưa Lâm Nghiên Thu cất giữ, cô nhớ rõ còn có một phiếu xà phòng vẫn chưa hết hạn.
Ngụy Hồng nhìn Lâm Nghiên Thu vô cảm ném hơn nửa khối xà phòng thơm vào sọt rác, trên mặt không có chút đau lòng nào. Hai cái ly thủy tỉnh mà chị dâu nhà cô lấy cũng bị ném đi, lúc này Ngụy Hồng mới biết mặc dù Lâm Nghiên Thu luôn tươi cười nhưng thật ra bên trong rất để ý từng chỉ tiết một.
Suy nghĩ một chút, Ngụy Hồng chủ động đi tới trước mặt Lâm Nghiên Thu, nói: "Chị dâu, em ở nhà chị có lẽ có lúc không gọn gàng, nếu chị thấy thì trực tiếp nói với em, em sẽ sửa."
Lâm Nghiên Thu không nghĩ tới Ngụy Hồng đột nhiên nói những lời này, bất quá nếu cô ấy đã nói thì cô cũng dặn dò vài câu: "Giẻ lau chén không được lấy ra lau bàn, ly nước phải dùng bàn chải cọ rửa, lát nữa chị sẽ nói cho em biết bàn chải đánh răng ở chỗ nào. Còn nữa, bồn rửa mặt không được giặt quần áo lót hay vớ, vớ và quần lót phải tách riêng ra giặt, cái đó chị tự mình giặt được, khăn tắm và khăn lau mặt tốt nhất cũng nên tách riêng ra..."
Cái miệng nhỏ một khi đã mở liền nói không ngừng.
Trình Gia Thuật đứng bên cạnh giật giật mí mắt, người phụ nữ này sao có thể lắm chuyện như vậy?!
Tất nhiên anh sẽ không lên tiếng cắt ngang, đợi tới khi cô nói xong anh mới mở miệng: "Ngụy Hồng, em bận gì thì cứ làm đi, anh có việc muốn nói với chị dâu em."
Ngụy Hồng dạ một tiếng rồi vào phòng vệ sinh giặt quần áo.
Trình Gia Thuật đưa mắt ra dấu bảo cô vào phòng.
"Có chuyện gì vậy?"
Lâm Nghiên Thu cùng anh vào phòng, cô thoải mái ngồi bên cạnh bàn làm việc soi gương thắt bím tóc. Lâm Nghiên Thu đã quen với việc thắt hai bím tóc, chẳng qua cô ngại ba bím tóc sẽ không đẹp nên bình thường cô sẽ thắt năm bím tóc xương cá, trên thô dưới mảnh, thắt đến khi không còn tóc mới bắt đầu buộc dây lại.
Trình Gia Thuật nhìn ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô linh hoạt mặc tới xuyên qua xuyên lại trong tóc, anh ho một tiếng, có chút nghiêm túc mở miệng: "Mẹ Đại Bảo."
"Hửm?"
"Tôi phát hiện em có khuynh hướng tư sản ép buộc người dân lao động, em hãy chú ý hành vi của mình, nhất là ở bên ngoài, nói gì thì Ngụy Hồng cũng là họ hàng thân thích, sau này em ít hô mưa gọi gió trước mặt em ấy đi."
Lâm Nghiên Thu dừng động tác trên tay, cô quay đầu lại thẳng vào Trình Gia Thuật, anh nói những điều này, cô thật sự không ý thức được.
Còn nữa, trước kia cô đúng là nhà tư bản đời thứ hai a... Thiếu chút nữa đã quên, nơi này chính là địa phương vẫn còn cổ hủ, không cho phép cô lỗ mãng.
Lâm Nghiên Thu chột dạ hỏi: "Vậy tôi phải làm sao với Ngụy Hồng đây? Chính anh nói em ấy sẽ ở đây giúp tôi làm việc nhà nha."
Trình Gia Thuật nhìn cô, nhẹ giọng trách mắng: "Em cũng nói là giúp, còn muốn tôi giải thích chữ giúp có nghĩa là gì nữa hay sao? Mẹ Đại Bảo, em phải xem xét lại thái độ của mình, sau này đi theo vợ của Ngưu chính ủy và những người khác tích cực học tập đi, phải luôn cảnh giác với tư tưởng khoái lạc của chủ nghĩa tư sản suy đồi." Trình Gia Thuật lạnh lùng nói tiếp: "Có nghe chưal”
Hung dữ làm gì a...
Lâm Nghiên Thu chu miệng trả lời: "Nghe rồi!"