Chương 142
Chương 142Chương 142
Sau khi thay đổi hoàn cảnh học tập, Lâm Nghiên Thu không cần lo lắng nói cái gì đó bị chỉ trích, cũng không cần đề phòng người nào nữa, cả người cố tình chứng nào tật nấy phóng thích bản thân.
Thậm chí Lâm Nghiên Thu còn nổi lên tâm tư muốn tìm một người đàn ông cho Ngụy Hồng!
"Hồng Hồng, em đến đây cũng được một thời gian rồi, em có tính toán gì không?"
Dưới hành lang nghỉ ngơi hóng mát bên dưới đại viện, lúc này không có ai khác ngoài hai chị em dâu đang ngồi trước bàn đá vừa nói chuyện vừa lột đậu phộng.
Đậu phộng này là do vợ của chỉ đạo viên về quê uống rượu mừng đem lên, cô ấy nói lần trước mặc quần áo do Lâm Nghiên Thu thiết kế, trở về quê nở mày nở mặt quá trời, không biết có bao nhiêu người hỏi thăm về kiểu dáng quần áo này đâu.
Ngày từ quê trở về, vợ của chỉ đạo viên cố ý mang theo một gói đậu phông lớn đưa tới nói đây là đậu phộng tốt nhất mới đào từ trong đất lên, đem phơi khô đập nát lấy ra làm bánh kẹo là tốt nhất.
Trùng hợp sắp tới là Trung Thu, quê quán Nam Hoài cũng có phong tục ăn bánh kẹo, nửa buổi chiều Lâm Nghiên Thu tỉnh ngủ không có việc gì để làm nên cô tìm đến chỗ nghỉ mát này giúp Ngụy Hồng lột đậu phong, sẵn tiện thăm dò suy nghĩ của cô ấy. Chứ Ngụy Hồng cũng không thể cả đời ở nhà cô giặt giũ nấu cơm, chăm sóc trẻ nhỏ được.
Lâm Nghiên Thu lười cùng người khác quanh co lòng vòng, cô trực tiếp hỏi: "Em có muốn tìm một người đàn ông khác không?"
"Chị dâu, chị nói xem em như vậy... Người đàn ông nào có thể muốn lấy em chứ? Dù sao em cũng từng tìm một người đàn ông rồi." Khuôn mặt đang được dưỡng trắng từ từ của Ngụy Hồng hiện lên vẻ sầu muộn. Thành thật mà nói, trước kia cô rất không thích người chị dâu này, cô cảm thấy chị dâu giống như tiểu yêu tỉnh, sau khi tiếp xúc mới phát hiện, mình vậy mà rất hâm mộ chị ấy.
Nhìn chị dâu họ này của cô, cho dù chỉ đi ra đây lột đậu phộng nhưng lại ăn mặc rất xinh đẹp. Hôm nay chị ấy mặc một áo sơ mi trắng, bên ngài khoác áo len, phía dưới là một chiếc váy dài màu lam, mùa này cô không còn thấy ai mặc váy nữa, cũng chỉ còn chị dâu cô mặc thôi, dưới chân chỉ lộ ra một phần cá chân trắng nõn như tuyết ở bên ngoài, trên chân mang một đôi giày da đế bằng phẳng, cả người vô cùng xinh đẹp. Vừa rồi chị dâu tới tìm, còn chưa tới gần mà cô đã ngửi thấy một mùi thơm ngát, nói đến mùi cơ thể, ngoại trừ chị dâu họ của mình, cô chưa từng ngửi thấy trên người của người khác.
Nếu cô có thể có cuộc sống mơ ước của chị dâu họ thì tốt rồi, càng không có ý tứ nói muốn tìm một người chồng giống như anh họ mình. Nhưng trong lòng Ngụy Hồng rất tự tỉ, cô ấy không dám thoải mái nói ra suy nghĩ của chính mình, trước mắt chỉ biết đem bản thân hạ thấp xuống.
Lâm Nghiên Thu không thích nghe loại lời nói này: "Người trước đó em tìm mà cũng được xem là đàn ông sao? Tìm được các nương nhi còn không sai biệt lắm, hơn nữa, ở chỗ này ai cũng không biết chuyện trước kia đã từng gặp phải. Chị và anh họ em đối ngoại đều nói em tới để giúp chị chăm con, em xem cái cô em gái gì của trung đội trưởng đó, không phải cũng từ quê lên để cho anh cô ấy tìm chồng cho mình à."
Niên đại này nếu có cơ hội, ai mà không muốn gả cho người trong quân đội để làm quân tẩu, đãi ngộ ăn uống cũng không tính là kém, so với việc Ở quê làm ruộng không biết nơi này mạnh hơn bao nhiêu lần.
Hai chị em dâu đang ngồi nói chuyện, một lát sau Lưu Tố Mai cầm cái đồ hốt rác đi tới, thấy Lâm Nghiên Thu liền nói: "Em dâu, hai ngày nay em có rảnh không? Chị nghe vợ của Ngưu chính ủy nói cửa hàng bách hóa đến phê vải bấc nhung, chúng ta cùng đi xem đi?"