Chương 147
Chương 147Chương 147
Bất giác, Ngụy Hồng nói chuyện đều mang theo ý tứ sủng nịch: "Có đủ ăn không chị dâu? Nếu không đủ để em làm thêm cho chị."
Lâm Nghiên Thu vội vàng ô ô lắc đầu, cô nuốt xuống ngụm cháo trong miệng, cô đã ăn hết hai bữa cơm rồi, nếu mà ăn nữa sẽ thành heo mất.
"Buổi trưa anh họ em không về à?" Lâm Nghiên Thu cầm đôi đũa thỉnh thoảng chạm vào chén, giả vờ lơ đãng hỏi.
Nguy Hồng mỉm cười, cũng không bóc mẻ cô: "Không về, em đoán chắc buổi tối anh ấy mới về, bất quá em cũng không nghe thấy động tĩnh thao luyện bên kia, không biết họ làm cái gì."
"Đúng rồi chị dâu.." Ngụy Hồng cắn cắn môi dưới, đỏ bừng mặt nhỏ giọng nói với Lâm Nghiên Thu: "Chị với anh họ... Buổi tối hai người làm tiếng động nhỏ một chút không, em, em nghe thấy rất ngượng ngùng."
Lâm Nghiên Thu: ".." Yên lặng che mặt rời đi.
Cô muốn đi tắm rửa, lúc này Tây Bắc đã lạnh đến mức không có biện pháp tắm rửa trong phòng vệ sinh, vì giải quyết vấn đề cho người nhà tùy quân, bên phía quân đội cố ý xây một nhà tắm, tắm một lần chỉ cần một xu, nước nóng vẫn cung cấp cả ngày.
Trước kia Lâm Nghiên Thu không quen đi tắm rửa trong nhà tắm, cho tới bây giờ cũng chưa từng đi qua, cô luôn cảm giác bị người ta nhìn thấy nên không được tự nhiên, hiện tại, cô đã rất bình tĩnh, cho dù trên người đang trải đều những trái dâu tây nhỏ.
Sợ cái gì, quân tẩu trong gia chúc viện cũng thường xuyên mang theo một thân dâu tây đi tắm rửa, ai mà chưa từng làm qua, những anh trai binh lính trong bộ đội thể lực rất mạnh mẽ, một đêm không thể khoa trương làm bảy tám lần, thì chắc cũng phải có một hai lần.
Chỉ là da của cô rất trắng, một ít dấu vết đặc biệt nổi bật, vừa lúc vợ của chỉ đạo viên cũng ở trong nhà tắm, nhìn thấy khắp người cô toàn trái dâu tây nhỏ, cô ấy nha một tiếng, không kiêng ky nói: "Tiểu Lâm, lão Trình thương em cũng hơi quá rồi, cứ như vậy, cho dù thân thể làm bằng sắt thép cũng không chịu nổi giày vò a."
Lâm Nghiên Thu nghe xong liền thấy ủy khuất, mặc dù sau đó cô khóc nháo nói không cần, nhưng chỉ với chút sức lực yếu ớt như bùn nhão của cô, sao có thể lay chuyển được người đàn ông phía trên a, rốt cuộc vẫn bị đè trở lại.
Càng nghĩ càng tức giận, Lâm Nghiên Thu dùng sức xoa xoa cánh tay, cô tức giận muốn chờ buổi tối Trình Gia Thuật quay về, nhất định sẽ không cho anh sắc mặt tốt.
Nhưng nào ngờ, buổi tối Trình Gia Thuật không về nhà, không chỉ không về nhà, nửa tháng kế tiếp cũng không có tung tích, cũng không nói một tiếng nào đã rời đi.
Lâm Nghiên Thu cũng biết, chuyện của quân đội cho dù cô có hỏi thế nào cũng không nhận được câu trả lời. Cho nên quân đội mới yêu cầu quân tẩu phải lý giải, rộng lượng, ôn nhu săn sóc, vị tha và cống hiến.
Nhưng những ưu điểm này ở trên người Lâm Nghiên Thu có tìm thế nào cũng không tìm thấy a, huống chỉ là dưới tình huống Trình Gia Thuật liền chơi trò mất tích. Lúc đầu, Lâm Nghiên Thu còn ôm tâm tình xấu hổ đợi anh trở về, nhưng tới hai ba ngày sau, càng lúc càng tức giận, sau đó, nhắc tới người đàn ông tên Trình Gia Thuật này, cô liên dùng vẻ mặt Diệt Tuyệt sư thái nói người đàn ông đó là ai, tôi không biết.
Cho nên có thể tưởng tượng được, nửa tháng sau Trình Gia Thuật chấp hành nhiệm vụ trở về, mồ hôi đầm đìa vừa vào nhà, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vừa căng thẳng vừa mất hứng của vợ mình đang đứng ở bên cạnh bàn ăn, đưa lưng về phía anh dùng sức lau bàn.
Bây giờ là bảy giờ tối, cả nhà đã sớm ăn cơm, Trình Gia Thuật đi lại không rõ tung tích, không ai biết khi nào anh trở về nên tất nhiên sẽ không chừa cơm lại cho anh.
"Anh họ, anh ăn gì chưa?”