Thập Niên 80: Nhật Kí Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ (Dịch Full)

Chương 72 - Chuong 72

Chuong 72 Chuong 72Chuong 72

Quần áo từ nhỏ đến lớn đều tốn rất nhiều tiền, nói tóm lại, cô chính là một mỹ nhân tinh xảo từ đầu đến chân.

Vì vậy khi nhắc tới mấy chuyện này với Lưu Tố Mai, cô liền nói mãi không hết.

Từ cách làm trắng da đến cách mặc quần áo, đến tóc, rồi phải làm sao để có khuôn ngực đẹp.

Ngay cả khi trời tối rồi cũng không phát hiện ra.

Trình Gia Thuật từ sân huấn luyện trở về, anh vừa mới vào hành lang đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

Chỉ thấy vợ mình giở cái áo sơ mi trắng lên chỉ vào áo lót bên trong nói: 'Áo này mặc một ngày hai ngày cũng không có vấn đề gì nhưng nếu mặc mỗi ngày thì sẽ làm cho ngực bị chảy xệ, chúng ta phải mặc loại áo có vòng thép định hình, áo ngực đó chị có biết không? Chính là loại mà nâng ở dưới ngực, khi mặc vào phải gài mấy mắc cài lại."

Cô vừa nói vừa làm động tác mô tả cho vợ Phùng Kiến Quốc xem.

Trình Gia Thuật: "..."

Lâm Nghiên Thu không phải người ở thời đại này nên trên người cô không có dáng vẻ bảo thủ hay sợ sệt của phụ nữ ở đây. Trước kia khi còn học ở trường, mùa hè nóng bức còn phải mặc quần áo ngắn ra ngoài. Theo cô thấy, áo lót ở thời đại này so với thắt lưng đời sau còn nhiều vải hơn, không đóng cửa thì vén quần áo lên cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Cô làm các động tác vô cùng trôi chảy, cho đến khi liếc thấy vẻ mặt u ám của Trình Gia Thuật nhìn mình thì cô sợ hãi rụt cổ, vội vàng buông áo sơ mi xuống.

Anh lấy mũ quân đội xuống rồi cất bước đi vào, không hiểu sao khí áp bên trong càng lúc càng thấp.

Lưu Tố Mai thấy thế liền a một tiếng rồi câu nệ đứng dậy nói: "Chồng em đã về thì chắc chồng chị cũng sắp rồi, chị phải về nhà nấu cơm đây, em dâu, hôm sau chị sẽ lại tìm e nha." Cô ấy vừa đi vừa nói.

Lâm Nghiên Thu đồng ý, nhìn cô ấy ra cửa, vừa lúc cô cũng có ý định đi ra ngoài mua mấy cái áo ngực.

Thu hồi tâm mắt, vốn tưởng rằng Trình Gia Thuật lại muốn dạy dỗ mình, cô yên lặng lè lưỡi thành thật đứng một chỗ chuẩn bị nghe anh dông đài, nhưng không ngờ anh chỉ nhìn cô một cái rồi vào phòng.

Cô tò mò vươn đầu nhìn theo hướng đi của anh, rất nhanh anh đã cầm quyển sách đi ra, cô vội vàng đứng vững, hai tay đan xen trước người, ngoan ngoãn như một học sinh tiểu học.

"Em lại muốn mua quần áo à?"

Trình Gia Thuật ho một cái, rốt cuộc anh cũng không nói hai chữ áo ngực, anh lấy một xấp tiên từ trong sách ra đưa cho cô: "Cầm đi, muốn mua gì thì mua, nếu không đủ thì nói với tôi."

Tuy rằng anh không biết áo ngực trông như thế nào, nhưng nghe ngữ khí trong lời nói của vợ thì có vẻ rất không thể thiếu.

Lâm Nghiên Thu sửng sốt: "..."

Một xấp tiền dày như vậy, tất cả đều là mệnh giá mười đồng, chừng này chắc cũng khoảng hai ba trăm đồng gì đó. Ở thời đại tám hào có thể mua một cân thịt lợn thì số tiền này có thể mua được bảy, tám ngàn cân...

Làm sao bây giờ, đột nhiên cô lại cảm thấy nam chính thật tốt, dáng vẻ đưa tiền cũng rất đẹp trai nữa.

Sau đó cô cẩn thận suy nghĩ, hình như ngoại trừ tính tình anh ta hơi khó ưa, thích giáo huấn người khác thì cũng không có tật xấu gì...

"Em sững sờ cái øì, cầm lấy đi." Trình Gia Thuật không biết cô đang nghĩ gì, chỉ nói: "Nhớ mua thêm mấy bộ chén đũa nữa."

"Thêm chén đũa?" Quả nhiên Lâm Nghiên Thu bị dời đi sự chú ý, cô nhận lay tiền hỏi: "Là ai muốn tới sao?"

Dưới ánh mắt không giấu được tò mò của cô, Trình Gia Thuật bình tĩnh trả lời: "Lão Phùng và mấy người chính ủy biết em đến nên la hét muốn tới ăn bữa cơm làm quen, tối ngày mai em sắp xếp một chút."

Lâm Nghiên Thu a một tiếng nói: "Nhưng tôi không biết nấu ăn thì phải làm sao bây giờ..."

Trình Gia Thuật im lặng, trừng mắt nhìn cô: "Không biết thì cũng phải giả vờ biết!"
Bình Luận (0)
Comment