Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 353

“Nhất Ái, cậu đúng là người tốt.” Đỗ Vi Vi nói.

Vương Nhất Ái mỉm cười, tớ không phải người tốt đâu, tớ tha thứ cho cậu ta chẳng qua vì muốn đẩy cậu ta vào hố lửa khác lớn hơn mà thôi.

Hơn nữa, tớ chỉ nói sẽ tha thứ cho Tưởng Bội Bội, chưa nói sẽ tha thứ cho La Thương Kỳ, nhưng mà có lẽ La Thương Kỳ cũng sẽ không phải ngồi tù đâu, nghe nói Tưởng Bội Bội đã ôm hết tất cả trách nhiệm lên người mình rồi.

Lưu Xuân Vũ hỏi: “Ai, các cậu nói xem, sao cha mẹ Tưởng Bội Bội với cha mẹ La Thương Kỳ lại đi cùng nhau như vậy nhỉ?”

Đỗ Vi Vi giơ tay, nói: “Chuyện này thì tớ biết. Tớ nghe nói Tưởng Bội Bội đã thừa nhận mình là người ăn trộm chiếc đồng hồ, không để La Thương Kỳ phải chịu liên luỵ, còn nữa…” Đỗ Vi Vi tới gần hai người bạn của mình, ra vẻ thần bí, nói: “Tớ nghe đồn Tưởng Bội Bội đang mang thai.”

“Tưởng Bội Bội mang thai, thật hay giả?” Lưu Xuân Vũ hỏi.

“Tớ cũng chỉ nghe người ta nói thôi, cha mẹ cậu ta đang chạy thủ tục cho cậu ta ra ngoài giải quyết đó. Dựa theo quy định, phụ nữ có thai và cho con b.ú sẽ được hoãn thi hành án, hoặc là hưởng án treo. Tớ còn nghe nói, cha mẹ bọn họ đã nén giận chấp nhận chuyện này rồi, sẽ đồng ý cho bọn họ kết hôn.”

“La Thương Kỳ với Tưởng Bội Bội sẽ kết hôn, như vậy cũng tốt, tránh bọn họ ra ngoài gây tai hoạ cho người khác.”

Hoá ra Tưởng Bội Bội đã bị kiểm tra ra đang mang thai nhanh như vậy rồi, vậy thì ngày cô ta ra khỏi trại tạm giam cũng không xa nữa.

Nhưng mà cô ta đã ra được, còn La Thương Kỳ sẽ phải đợi tới khi nào đây? Nghĩ đến thôi cũng cảm thấy chờ mong rồi.

Sau khi bọn họ ra ngoài, chắc là cũng có thông báo xử phạt của trường học, không biết khi bọn họ tận mắt nhìn thấy thông báo xử phạt của mình, sắc mặt bọn họ sẽ thế nào nhỉ? Muốn được nhìn thấy tận mắt quá.

Vương Nhất Ái nói sẽ suy xét vài ngày, người nhà họ La và người nhà họ Tưởng đều không quấy rầy cô ấy.

Nhưng mà nếu muốn xem trò hay, thì không nên suy xét quá lâu. Ba ngày sau, cô ấy đã cho bọn họ câu trả lời, cô ấy đồng ý viết thư thông cảm.

Vân Chi

“Thư thông cảm ở đây, cháu đã viết trước rồi, có hai bản, một bản cho Tưởng Bội Bội, một bản cho La Thương Kỳ. Cháu đã làm hết những gì mình có thể làm rồi, sau này chú thím đừng tới tìm cháu nữa.”

“Cảm ơn, cảm ơn.”

Người nhà họ La và người nhà họ Tưởng lập tức cảm ơn Vương Nhất Ái rối rít, con khen rất nhiều lời hay.

Vương Nhất Ái nghĩ thầm: Không cần cảm ơn tôi đâu, tôi làm như vậy hoàn toàn vì ý đồ riêng của mình.

Đợi Vương Nhất Ái đi khỏi, người nhà họ La và người nhà họ Tưởng lập tức thay đổi sắc mặt: “Có thư thông cảm rồi, Bội Bội sẽ được thả ra sớm thôi, đợi con bé ra ngoài rồi, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ cho hai đứa nó.”

“Còn tổ chức hôn lễ ư? Hai người ngại chưa đủ mất mặt à? Đi đăng ký là xong việc rồi.”

Cha mẹ Tưởng Bội Bội bị chọc tức không chịu nổi, lúc trước ở trại tạm giam con gái đã ôm tất cả trách nhiệm về mình, khi bọn họ biết tin, lời khai của cô ta đều nộp lên trên rồi, dù bọn họ đã khuyên bảo tận tình, cô ta vẫn không chịu thay đổi lời khai.

Thanh danh của con gái đã bị huỷ hoại, đại học chắc cũng không học được nữa, sau này biết sống thế nào, chỉ có thể gả cho La Thương Kỳ.

La Thương Kỳ vẫn đang ở đồn công an tiếp thu điều tra, bọn họ tìm cha mẹ La Thương Kỳ nói chuyện cho hai đứa nhỏ kết hôn, ban đầu cha mẹ La khăng khăng không chịu đồng ý, sau khi bọn họ uy h.i.ế.p nếu như không đồng ý sẽ bảo con gái thay đổi lời khai, cha mẹ La mới thay đổi quyết định.

Cha Tưởng cẩn thận cất hai tờ thư thông cảm vào túi, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Hai người xem đi, nếu La Thương Kỳ không làm gì, sao Vương Nhất Ái lại viết hai tờ thư thông cảm?”

Ông ta đã thương lượng chuyện này với vợ mình từ trước, khi đến tìm Vương Nhất Ái nhất định phải dẫn cha mẹ La Thương Kỳ đi cùng, thư thông cảm cũng phải có một tờ của La Thương Kỳ, không quan tâm có tác dụng hay không, tóm lại vẫn quản thúc được người nhà họ La.

“Không muốn tổ chức hôn lễ cũng được, nhưng tiền lễ hỏi phải nhiều hơn một chút. Bội Bội đã có thai rồi, sau này còn nhiều chỗ phải tiêu đến tiền lắm, hiện tại vợ chồng son chúng nó không có nguồn thu nào, phụ huynh chúng ta nên cho bọn nó thêm chút tiền đề đề phòng bất trắc.” Mẹ Tưởng cười tủm tỉm nói.

Sắc mặt cha mẹ La càng khó coi hơn, lúc ấy sao bọn họ không nghĩ tới điều này chứ, hoá ra cha mẹ Tưởng Bội Bội cầu xin bọn họ cùng đi tìm Vương Nhất Ái là vì điều này.

Hiện tại nhà họ Tưởng có lá thư thông cảm như vậy trong tay, tuy rằng không biết có tác dụng gì không, nhưng nói chung vẫn bất lợi cho con trai, nên bọn họ đành bóp mũi chấp nhận yêu cầu cha mẹ Tưởng đưa ra.

“Tiền lễ hỏi chúng tôi có thể cho nhiều hơn chút, nhưng phải giao toàn bộ cho con gái ông bà.”

“Được, giao hết cho con gái tôi, chúng tôi không lấy một đồng.”

Lưu Đại Ngân rất quan tâm đến Vương Nhất Ái, ngày nào cũng gọi điện thoại cho con gái để hỏi thăm tình hình.

Trong điện thoại, Lý Liên Hoa nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá, Nhất Ái không sao cả, con với Vương Thành cũng phải về tỉnh thành rồi. Tưởng Bội Bội kia sắp được thả ra ngoài, La Thương Kỳ thì được thả rồi, con nghe nói trường học đã khai trừ bọn họ, đợi Tưởng Bội Bội ra khỏi trại tạm giam bọn họ sẽ về quê kết hôn. Mẹ, mẹ nói không sai, Tưởng Bội Bội đang mang thai thật, ôi chao, lần trước con gặp cha mẹ của La Thương Kỳ một lần, bọn họ khó chịu với Tưởng Bội Bội ra mặt, sau này cô ta sẽ ăn đủ. Nhưng mà, cũng đáng đời cô ta thôi, nếu cảnh sát không điều tra ra cô ta, không biết lúc này Nhất Ái nhà chúng ta thế nào rồi đâu…”

Lưu Đại Ngân biết kết quả xấu nhất, cháu ngoại dùng một đoạn dây thừng, treo cổ trong phòng học.

Hiện tại vận mệnh của Nhất Ái đã được thay đổi, cô ấy vẫn sống bình yên, nội tâm còn mạnh mẽ hơn nhiều.

Lưu Đại Ngân nói: “Nếu Nhất Ái không có chuyện gì, thì con với Vương Thành về sớm chút đi.”

“Mẹ, con biết rồi.” Ngập ngừng một lát, Lý Liên Hoa hỏi: “Mẹ, con nghe Ngẫu Hoa nói, Khai Nguyên về nhà rồi ạ? Là thật sao?”

Bình Luận (0)
Comment